đổi, khi Dương yếu hơn, hắn thấy Hồng Ảnh đáng sợ, còn khi Dương mạnh hơn, hắn thấy ở nàng sự hoạt bát đáng yêu…
Lần nữa thấy Dương chăm chú nhìn mình, Hồng Ảnh hỏi: "Ngươi lại nhìn gì đấy?"
Lần này Dương không đáp, tay hắn lén choàng qua eo kéo Hồng Ảnh sát vào người mình, môi hắn áp vào môi nàng…
"Uhm! Úm!" Hồng Ảnh chống cự yếu ớt.
Dương được đà làm tới, đưa một ít linh lực vào lưỡi, tách môi Hồng Ảnh tiến vào lưỡi nàng…
Binh!
Vừa đưa lưỡi mình vào lưỡi Hồng Ảnh, Dương bất ngờ bị nàng tung chưởng đánh bật ra, lăn lông lốc xuống chân đồi.
Hồng Ảnh nhìn Dương rồi khó tin nhìn bàn tay mình, vốn nàng thẹn quá khi lưỡi Dương đưa vào môi nên theo phản xạ đẩy hắn ra, nhưng rõ ràng trước đó nàng hoàn toàn không còn chút linh lực nào…
"Chẳng lẽ…" Hồng Ảnh thầm nghĩ.
Dương lúc này mới bò lên, một chưởng của Hồng Ảnh thật ra không mạnh, chẳng qua là hắn không đề phòng.
"Ui da… Su phụ định giết ta sao…"
"Đáng đời ngươi! Tên bại hoại!" Hồng Ảnh mắng, che đi sự e thẹn.
Dương cười hề hề cho qua, sau đó quay đầu đi vào nhà, vừa đi vừa nói: "Thôi tối rồi, sư phụ vào nghỉ ngơi đi, ta nấu cơm cho sư phụ ăn!"
"Khoan đã!" Hồng Ảnh gọi theo.
"Dạ?" Dương hỏi.
Hồng Ảnh cúi mặt thẹn thùng: "B… bế ta vào… ta đi không nổi nữa…"
Dương mỉm cười, sau đó tiến lại, hai tay bế cơ thể mềm mại của sư phụ vào phòng, hương da thoang thoảng…
***
Long Cung – Long Thành
Mỹ nữ áo đỏ sắc sảo mặn mà ngồi hát vu vơ, tay uyển chuyển thêu hình lưỡng long tranh châu…
Cửa sổ chợt hé mở, gió khẽ lùa qua, màu áo hồng lã lướt chẳng biết từ khi nào xuất hiện trong phòng.
Mỹ nữ áo đó nhìn bóng dáng kia, tròn mắt hỏi: "Ngươi là ai? Sao dám đột nhập vào Long cung?"
"Ngươi không nhận ra ta?" Vy Ái hỏi, trên gương mặt quyến rũ tuyệt trần lộ rõ sự ngạc nhiên.
Diễm đáp: "Ta không quen ngươi!"
"Ta là Vy Ái, là sư phụ của ngươi đây!"
Diễm không đáp, chỉ nghi hoặc nhìn Vy Ái.
Một hình bóng khác lại xuất hiện.
"Vy Ái! Đã lâu không gặp!" Thần Long nói.
"Thần Long! Chuyện này là sao? Diễm gặp chuyện gì?"
Long Mẫu Thần Long thở dài: "Tổn thương linh hồn, mất một phần lớn ký ức!"
"Là kẻ nào làm? Còn sống chứ?"
"Bình tĩnh! Diễm vì bảo vệ con trai nên trọng thương…"
"Tại sao cứ phải như vậy? Họ có tội tình gì?" Vy Ái tự hỏi, sau đó nàng rời đi, gương mặt tuyệt trần khóc nức nỡ…
Thần Long đứng nhìn theo, khẽ thở dài: "Vy Ái, người vô tội nhất, đáng thương nhất chẳng phải chính là ngươi sao…"
Hết chương 69