để có thể tự ra mà không bị báo động. Sau khi khôi phục vừa đủ, bác lén ra đánh ngất bảo vệ…"
"Ta đánh là chết chứ làm sao ngất được!" Tây Sơ chỉnh lại.
"Rồi… đánh chết bảo vệ, cháu cứu mẹ xong liền xông ra, cháu dẫn bác đào thoát!"
"Được! Nhanh đi ta nhịn hết nổi rồi!" Tây Sơ nói.
Vậy là Dương vẽ lên tay Sơ chìa khóa kết giới mà hắn biết được từ Google, sau đó dặn dò thêm mấy lần mới trở lại phòng Diễm.
Bên Diễm đã nghịch đảo xong từ trước, sở dĩ Dương giải phong ấn cho Tây Sơ trước rồi mới sang giải cho nàng bởi vì có một vấn đề. Linh lực của Diễm là thuộc tính Hỏa, cho nên nguyền ấn của nàng là Băng!
Dương ngồi xếp bằng, lấy viên Huyết ảnh yêu hỏa tinh thạch ra cầm trong lòng bàn tay.
"Google! Bắt đầu nhé!" Dương nói.
"Ừ! Từ từ thôi, ta chỉ có thể giúp ngươi áp chế, nhưng sau đó chỉ duy trì được trong một thời gian ngắn thôi! Và tuyệt đối không được đưa Bảo Ngọc ra ngoài! Sau đó thì phải xem số phận của ngươi!" Google đáp.
"Rõ rồi!"
Không rõ Google làm gì mà Dương cảm thấy linh hồn mình bắt đầu được cường hóa, hắn cảm nhận được linh lực vượt trội, liền bắt đầu hấp thu khối tinh thạch.
Lần này Dương mới trải nghiệm thực sự cái cảm giác hấp thu biến dị thuộc tính, khi viên Huyết ảnh yêu hỏa tan ra, sức nóng của ngọn lửa khủng khiếp như muốn đốt cả cơ thể lẫn linh lực hắn ra tro, phải vận toàn lực áp chế.
Toàn thân Dương dần chuyển thành màu đỏ sáng như than nóng, không khí vặn vẹo vì nhiệt độ khủng khiếp của yêu hỏa.
Viên tinh thạch dần tan biến, lúc này trong linh hồn Dương lại phát sinh bạo loạn, tia Hắc ma đế lôi hung bạo thấy có kẻ lạ xâm nhập liền xông ra tấn công, buộc Dương phải đồng thời áp chế cả hai.
Dương thở hồng hộc, cả người đẫm mồ hôi, những tia huyết hỏa, hắc lôi chớp nhoáng bằn ra xung quanh. Nếu không nhờ Google hỗ trợ áp chế thì có lẽ Dương đã nổ tan xác từ lâu.
"Nhanh! Giải ấn cho Diễm! Đại trưởng lão và tứ trưởng lão đang đến!" Google thúc giục và tăng cường trợ giúp Dương.
Sau một hồi áp chế, hắc lôi, huyết hỏa đã bớt cuồng bạo, vẻ ngoài của Dương dần trở lại bình thường nhưng linh hồn hắn thì như đang có bảo tố.
Dương cố giữ vững tâm trí, đứng dậy kết một hỏa ấn đem đặt lên trán Diễm.
Nguyền ấn bị phá, Diễm dần tỉnh dậy…
"Mẹ!"
Diễm nhìn Dương bằng ánh mắt xa lạ: "Ngươi là ai? Sao lại chửi ta?"
Dương bối rối: "Con đâu có chửi? Con gọi mẹ mà?"
Lúc này Dương sực nhớ ra mình đang mang mặt nạ, vội tháo lớp mặt nạ ra, để lộ một khuôn mặt anh tuấn phi phàm.
"Con là Dương đây!"
Chính là gương mặt này, dù đã trưởng thành hơn nhưng Diễm làm sao mà không nhận ra: "Là con… Mẹ đang mơ sao…"
"Không phải! Là thật, con đến cứu mẹ đây! Chúng ta đi nhanh rồi nói, bọn đại trưởng lão sắp đến rồi!"
Dương vừa nói vừa bế Diễm lên.
"Không được! Con chạy đi, bọn hắn sẽ giết con…"
"Đừng lo, con có thằng đệ bá đạo lắm, mẹ cứ hồi phục linh lực đi…"
Nói xong, Dương giật bắn người khi thấy cửa mở ra, một cái đầu từ ngoài thò vào, là Tây Sơ: "Đệ cái đầu mày! Xong chưa?"
Tây Sơ nhìn Dương, giật mình nhíu mày hỏi thêm: "Ủa? Mày là thằng nào?"
Dương vội mang lại mặt nạ cho Tây Sơ xem, sau đó liền tháo ra và gấp gáp nói: "Bọn đại trưởng lão đã đến, chạy hướng bên trái mau!"
"Đại trưởng lão Long Hán? Đợi lão lại đây ta bụp lão sưng mặt rồi đi cũng chưa muộn!" Tây Sơ hung hăng nói.
Dương toát mồ hôi: "Lão giờ là Chúa Tể cấp 1 đó!"
"Vậy à, ai da ta đau bụng quá! Thôi tạm tha cho lão, dọt lẹ nào!"
Có Tây Sơ đi trước dọn đường, bọn bảo vệ dày đặc nhanh chóng bị dọn sạch. Lại có Dương chỉ đường nên 3 người nhanh chóng chạy đến đường hầm sang giả kim hội, trong vòng tay của con trai, Diễm dần dần hồi phục.
Lúc này thì đại trưởng lão Long Hán và tứ trưởng lão Long Thiên Hùng đã phát hiện, đang cấp tốc đuổi theo…