ra dưới cổ áo làm Dương thèm chảy dãi.
"Không được nhìn!" Mộng quát.
Dương đành thôi, kề môi sát vào tai Mộng thì thầm ba chữ: "Em làm được!"
Mộng lặng người, đùa hay thật? Một thằng nhóc 13 tuổi mới nhập học mà dám nói làm ra được hạt nhân tự tạo linh lực?
"Em chứng minh xem!"
"Cô đừng ỷ mình đẹp rồi được voi đòi tiên nhé!" Dương ủy khuất nói.
"Chứ sao cô tin được?"
"Tin không là chuyện của cô, cô không tin thì khỏi cần đáp ứng điều kiện nhưng đừng nhắc đến chuyện này nữa!"
Mộng nghĩ một lúc, sau đó đánh gật đầu: "Được rồi, hôn đi!"
Dương như mở cờ trong bụng, ngắm gương mặt xinh đẹp đang ngước đến của Mộng rồi tiến tới hôn ngấu nghiến vào làn môi hồng thơm ngát của nàng, lưỡi nó chui ra liếm hẳn vào trong. Đám học sinh ngồi nhìn mà chết lặng, thằng này là tối thượng bại hoại!
Mộng bị tấn công bất ngờ, nàng còn tưởng Dương chỉ hôn vào má kiểu con nít, không ngờ nó xông thẳng vào tấn công môi lưỡi nàng nên vội vàng đẩy nó ra.
"Em…"
"Em sao? Cô cho em hôn rồi mà!"
"Nhưng…"
"Nhưng cái gì? Cô muốn trao đổi tiếp không?"
"Trao đổi gì?"
"Em cho cô xem hàng mẫu, nhưng cô phải đáp ứng cho em một điều kiện bất kỳ!"
"Điều kiện bất kỳ?"
"Chỉ là việc gì đó mà cô làm được và không gây hại!" Dương nói, bản thân hắn cũng chưa ngĩ ra điều kiện gì, nhưng thấy Mộng quan tâm đến loại hạt nhân kia như vậy thì lấy ra cho nàng xem thử cũng đáng, dù sao đây cũng là công nghệ hắn học được từ Google và hắn không chỉ dạy thì Mộng dù có tháo tung hạt nhân cũng không làm nhái được.
"Được! Khi nào em cho cô xem?" Mộng nghĩ một lát rồi đồng ý, nàng đã nảy ra một kế hoạch khiến Dương mất trắng điều kiện.
"Vài bữa nữa nhé? Em cần mượn một ít nguyên liệu và dao khắc."
"Ừ vậy tan học em sang phòng thí nghiệm mà lấy."
"Dạ!"
Mộng bán tín bán nghi tiếp tục giảng dạy, còn Dương nằm ngủ say bù lại cả đêm vận công.
Tan học, Dương mơ màng nghe tiếng ai đó gọi.
"Dương, dậy đi tan học rồi…"
Dương ngáy ngủ ngẩn đầu dậy, lớp học trống trơn, chỉ còn cô bé My ngồi bên cạnh khều hắn dậy.
"A… cảm ơn My!" Dương vừa chùi bọt mép vừa nói.
"Không có chi. Dương này…"
"Gì vậy My?" Dương hỏi, hắn thấy mặt My đang dần ửng đỏ.
"My cũng muốn biết về hạt nhân tự tạo linh lực… Dương nói My biết được không… Dương có thể… hôn My nếu Dương muốn…"
Dương sáng cả mắt, nhìn gương mặt xinh xắn của My nhút nhát ửng hồng mà hắn yêu không chịu nổi. Nhưng hắn không nỡ lợi dụng cô bé hiền lành này nên có chút tiếc hận nói: "Ừ cái đó là Dương học được từ một cuốn sách cổ… nếu My muốn xem thì chờ Dương đưa làm xong rồi cho xem thử nhé!"
"Vậy My cảm ơn Dương nha!" My mừng rỡ nói.
"Ừ thôi Dương về đây!" Dương đứng dậy.
"Dương…" My cũng dứng dậy gọi.
"Sao vậy?"
"Dương không muốn… hôn My sao…" My xấu hổ muốn khóc.
"Không phải… chỉ là Dương sợ My ngại…"
Dương bối rối huơ tay giải thích thì bất ngờ My tiến tới hôn nhẹ lên môi hắn rồi thẹn thùng chạy mất…
Dương đứng như tượng, tim đập điên cuồng.
***
Dương như mất hồn lê từng bước về ký túc xá, quên cả lấy dụng cụ giả kim, trong đầu không ngừng hồi tưởng về hai nụ hôn đầy ấn tượng với cô giáo Mộng và My. Dương về phòng mình, vô hồn mở cửa phòng tắm…
"BIẾN THÁI!"
Sau tiếng quát to, cảnh tượng cuối cùng Dương nhìn thấy là Như Nhật đang khỏa thân cầm một xô nước ném thẳng vào mặt hắn, trời đất quay cuồng…
Hết chương 4