bắn ra hàng ngàn chữ Hắc Vạn vây quanh Bình Thường, tạo ra một lớp phòng vệ ngăn cản ba mũi tấn công…
Kinh ngạc là những gì hiện trên mặt ba tên bắt cóc, Bình Thường vẫn không toát ra chút linh lực nào, nhưng lại có những chữ Hắc Vạn yêu dị bay quanh cơ thể như những vệ tinh nhỏ.
“Đó là… linh thuật phòng ngự hệ Ám sao?”
“Không phải! Là chữ Vạn, nhưng sao lại có màu đen? Hơn nữa, một thằng nhóc như nó làm sao luyện niệm đến mức này!”
Trong lúc bọn bắt cóc kinh hãi, những chữ Hắc Vạn bắt đầu thu hẹp phạm vi bay và bám lên người Bình Thường, khiến cho hắn lúc này trông như bị phủ trong một lớp khí đen hình chữ Hắc Vạn.
Bên ngoài là vậy, trong đầu Bình Thường cũng bắt đầu biến đổi, hắn đứng dậy, điềm tĩnh mở mắt, đôi mắt đen giờ cũng biến đổi với tròng trắng đổi thành màu đen u ám…
Hắn nhìn ba tên bắt cóc, nhìn Mai Linh, nhìn tay mình, nhìn thanh kiếm Nghịch Thiên, rồi nhếch miệng cười: “Đa Tình và Nghịch Thiên ư? Thì ra là vậy… Bảo sao khi xưa ta không thể thấu thiểu được cảm giác sâu xa trong mảnh kiếm…”
Nhìn Bình Thường toát ra khi chất điềm tỉnh và tự tin lạ thường như một người khác hẳn, Cóc lo lắng nói: “Sếp, thằng này có gì đó quái quái…”
Ếch gật đầu: “Đừng lo! Nó vẫn không có chút linh lực nào…”
“Linh lực? Cần thiết sao?” Bình Thường, mà thật ra chính là Dương, cười nhạt.
Rồi Dương nhẹ nhàng cất bước về phía Ếch, mỗi bước đi lại khiến cả ba tên bắt cóc run rẫy, tinh thần chúng đang hoảng loạn, ý chí chúng đang suy sụp…
Và Ếch quỳ mọp xuống, không phải bị linh lực Hữu Ý ép buộc, mà là hắn sợ hãi đến mức tự nguyện quỳ xuống, đây chính là một phần uy lực của niệm.
Nhưng tất nhiên không chỉ có vậy, Dương thậm chí thấu hiểu tất cả tâm tư, tất cả cảm xúc trong đầu ba tên bắt cóc mà không cần quan sát. Và Cóc, Nhái đang dự định phản kháng.
“Vô ích thôi!” Dương nhẹ nhàng khuyên can khi Cóc và Nhái vừa định ra tay.
Nhưng hai tên vẫn liều chết ra tay, Dương mặc kệ, vung kiếm chém thẳng vào đầu Ếch. Lưỡi kiếm đen chém thẳng vào đầu nhưng không có chút máu nào tuôn ra, thậm chí đầu của Ếch vẫn còn nguyên vẹn, nhưng sự thật là lưỡi kiếm không chém vào đầu, mà chém vào tinh thần của Ếch và hấp thu chút niệm cỏn con của gã, Ếch không chết, nhưng tinh thần đã tổn thương nghiêm trọng…
Cùng lúc thì đòn đánh của Cóc và Nhái đã bắn đến lưng Dương, hắn cũng chả buồn tránh né bởi vì lớp Hắc Vạn trên người thừa sức bảo vệ hắn. Dương vẫn quay lưng về phía Cóc và Nhái, nhìn Nghịch Thiên kiếm trên tay và thở dài: “Ài… Nếu biết có thể rèn lại lưỡi kiếm thì mình đã học vài chiêu kết hợp rồi, chứ chém chay thế này chưa đủ ngầu.”
Trong lúc Dương đứng suy nghĩ, lớp khói tạo ra bởi những chữ Hắc Vạn dần dần tan biến, nghĩa là khả năng dùng niệm của hắn đã đến giới hạn. Nhưng dương vẫn bình tỉnh, quay lại nhìn hai tên bắt cóc và nói: “Cút đi, đừng để ta gặp lại!”
“Dạ! Dạ!” Hai tên Cóc, Nhái mừng rơn, lạy lục mấy cái rồi cõng Ếch chạy biệt tích.
Nhìn bọn bắt cóc đi mất, Dương thở phào rồi choáng váng gục xuống, Hắc Niệm đã kích thích ký ức hắn trỗi dậy tạm thời, và giờ không còn Hắc Niệm, nên hắn biết bản thân sắp trở lại thành thằng mất trí. Nhưng trước khi hôn mê, Dương sực nhớ một chuyện, vội vã nói: “Mẹ nó! Có cua gái thì chờ tao tỉnh rồi hãy chịch nha mậy!”
Và sau đó Dương nhắm mắt thiếp đi, Bình Thường lập tức mở mắt ra sau đó, và không nhớ chút gì về chuyện vừa xảy ra. Hắn nhìn quanh và thấy bọn cướp đã đi mất, vội vã tiến đến xem tình hình Mai Linh và nhận ra nàng vẫn ổn, chỉ có cổ áo bị xé lộ ra làn da trắng ngần.
Cắn răng ngăn ham muốn trong lòng, Bình Thường lấy áo khoác cho Mai Linh và gượng sức cõng nàng về, nhưng đi được một đoạn thì đuối sức, ngã xuống hôn mê…
Hết chương 204