vào mặt nàng…
Ấm áp quá…
Môi hắn chạm vào má nàng, đây là hôn sao…
Dễ chịu quá…
Tò mò…
Nàng xoay mặt để liếc nhìn hắn, nhưng vô tình, môi nàng chạm vào môi hắn…
Dịu dàng quá, bình yên quá…
Khác hẳn cái sự hung bạo mà hắn đang duy trì bên dưới…
Vậy nên nàng vô thức đáp lại…
Trong linh hồn có gì đó kêu gọi…
Nàng cũng vô thức đáp lại…
Trong linh hồn có gì đó tan biến…
Nàng không quan tâm nữa, bởi cả người nàng đang run lên, hắn cũng vừa cắm vào lần cuối…
Cái thứ kia đang co giật, có thứ gì đó tuôn ra…
***
Bên ngoài, sau khi thấy Bích Diệp và Thiên Ảnh đã ổn định, Ánh Dương lo lắng nhìn vào đại điện, sau một lúc lâu không còn nghe tiếng la hét của Dạ Vũ, nàng tiến đến gõ cửa.
"E hèm! Đã xong rồi…" Dương gọi ra sau khi mặc quần áo vào người.
Ánh Dương đẩy cửa bước vào, lo lắng hỏi: "Dạ Vũ ổn chứ?"
Dương gật đầu đưa mắt sang bên cạnh: "Hình như không được ổn… Ủa đâu mất tiêu rồi?"
Dạ Vũ vừa ngồi bên cạnh đã biến mất, Dương giật mình đứng dậy tìm thì phát hiện nàng đang nấp sau ngai vàng.
Ngồi co ro trong bóng của ngai vàng, thấy Dương phát hiện mình, Dạ Vũ hoảng sợ chạy đến nấp sau lưng Ánh Dương, đôi mắt đen vẫn chăm chú nhìn Dương đề phòng.
Dương cho rằng Dạ Vũ đã bị sốc tâm lý sau khi bị hắn cưỡng hiếp, nhưng lại khó hiểu khi thấy Ánh Dương mỉm cười hạnh phúc: "Đây mới là Dạ Vũ…"
Lúc này thì Dương mới hiểu, rằng Nữ Thần tà nhất trong các Nữ Thần, Nữ Thần Bóng Tối – Dạ Vũ, không phải Dạ Vũ tàn ác mà Dương từng biết, mà là người được Bích Diệp nhận xét bằng hai từ "nhút nhát".
"Vậy nàng "tà" ở điểm nào?" Dương tự hỏi, và lập tức có ngay đáp án.
Sau lưng Ánh Dương, Dạ Vũ liếc Dương trong khi miệng nàng không ngừng lầm bầm những câu như nguyền rủa: "Tên ác ôn, tên minh béo, tên dâm tặc, ta nguyền rủa mi, ta sẽ khiến ngươi đêm ăn không ngon, ngày ngủ không yên…"
"Ặc!"
***
Cuộc đại chiến kết thúc, Dương theo những người khác trở về Cường Dương cung nghỉ ngơi…
Đêm khuya, Dương không ngủ mà ngồi vận công để trải nghiệm những thành quả mà hắn đạt được trong cuộc chiến, chợt có tiếng cửa khẽ mở…
Một bóng đen len lén bước vào…
Áo trắng, tóc xõa, chân không chạm đất…
Tiến đến bên giường, đối diện Dương và cất tiếng lầm lì u oán…
"Ta là ma đây… Huuu…."
Dương mở mắt ra nhìn, rồi nhắm lại, tỉnh rụi.
Sợ Dương bị lãng tai nên nghe không rõ, "ma nữ" lại gầm gừ: "Ta là ma đây… Không phải Dạ Vũ đâu, huuuu…"
Dương thở dài rồi nhếch miệng nói: "Có con ma nào xinh như ngươi không?"
Thấy phản ứng của Dương không đúng như mình mong đợi, Dạ Vũ bối rối gãi đầu suy nghĩ rồi lại hầm hừ: "Ta là ma nữ xinh đẹp đây… Làm ơn sợ đi mà… Huuu…"
Kết quả, ma nữ xinh đẹp bị Dương kéo lên giường đè ra hấp diêm một trận rồi khóc lóc chạy về…
Hết chương 185