đang điên cuồng giáng trống để nhiễu loạn tâm trí ngài. Và rồi Hắc Đế dừng lại trong chốc lát, mắt ngài nhìn về phía tên Chúa Tể đang giáng trống bên dưới, và Dương kinh ngạc nhận ra một điều, rằng nét mặt giật mình của tên Chúa Tể bên dưới giống hệt nét mặt giật mình của Hồng Hương khi nhận ra Dương mang Hắc Ma Đế Lôi. Rồi cũng như Hồng Hương lập tường hoa hồng để ngăn Dương, gã Chúa Tể phe địch cũng lập tức quát lên ra lệnh cho tướng lĩnh: "Lập tường chắn ngay!" Nhưng Hắc Đế không phải Dương, các tướng lĩnh địch càng không phải Hồng Hương! Khi các tướng lĩnh còn chưa kịp vận lực thì đầu của gã Chúa Tể đánh trống đã rơi ra khỏi cổ… Dạ Hành, đi mà không ai hay biết. Lúc này thì Dương cũng mở mắt tỉnh lại, nhưng lúc tưởng mọi chuyện đã xong, hắn lại cảm giác nhơ mơ hồ rơi vào một ký ức khác… Ký ức này mơ hồ hơn, huyền ảo hơn… Hắn nhìn thấy tấm lưng một cô gái đang che chắn trước mặt hắn, và trước mặt cô gái là một cô gái khác… "Tử Linh?" Dương kinh ngạc khi nhận ra cô gái đối diện… Tử Linh mắt ướt đẫm nước mắt nhìn hắn, chợt gương mặt nàng hiện nét giật mình giống hệt nét mặt Hồng Hương… Rồi bàn tay Tử Linh thay vì chưởng vào cô gái, lại trúng vào người hắn… Hắn đã di chuyển đến trước mặt cô gái chỉ trong khoảnh khắc… Dạ Hành, dù là Thần cũng không hề hay biết… Hết chương 175