vừa sướng vừa ngượng mắng yêu: "A… Chàng là đồ đáng ghét! A… Ai…" Dương vừa thúc dương vật vừa kéo Thiên Ý lùi về phía bệ đá: "Ta có làm gì đâu mà ghét ta?" Thiên Ý liên tục đón nhận những cú đẩy dũng mảnh từ Dương, đỏ bừng mặt nói: "A… Á… Còn không có, ở… chỗ đông người… như vầy… mà… ấy người ta… A… A…" "Đâu! Toàn người chết mà?" Dương đáp và đặt Thiên Ý ngồi lên bệ đá như lúc đầu. "A… Người chết… vẫn là người… A… Á… A…" "Vậy… ta dừng lại nhé?" "Không được… dừng… Thiếp sắp… A! A! Á! A!" Thiên Ý rên to, tay chân nàng bấu chặt vào người Dương, còn Dương thì điên cuồng dập tới tấp vào âm đạo Thiên Ý, hắn kêu lên một tiếng rồi đẩy một cú thật mạnh và ôm chặt lấy Thiên Ý đang co giật… Đón nhận từng dòng tinh dịch bắn sâu vào tử cung, Thiên Ý nhìn Dương bằng ánh mắt hạnh phúc và thõa mãn, hai người trao nhau một nụ hôn tưởng chừng như vô tận… Rời môi, Thiên Ý nhìn Dương rồi nhìn những quan tài đang nằm im trên nền đá lạnh lẽo, đỏ mặt xấu hổ và vội vàng lấy quần áo mới ra mặc vào và cúi đầu xin lỗi những người đã khuất. Hết chương 162