chỉ cảm thấy một nỗi buồn không rõ lý do… "Ở bên cạnh người đó, ta sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, tươi vui như cây khô gặp mưa rào…" Với Thiên Ý, khi ở gần Lý Hữu Thực, nàng từ một người vui vẻ dễ gần trở thành một tảng băng lạnh lùng cô độc… "Mỗi động tác, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của người đó đều là thứ đẹp đẽ nhất…" Thiên Ý nghĩ đến những gì Hữu Thực làm, toàn những hành động khiến nàng cảm thấy đáng ghét… "Và dù người đó làm ra lỗi lầm gì, ta vẫn sẵn sàng tha thứ…" Thiên Ý nghĩ đến lúc nàng chịu một kiếm và một đấm rồi quay đi, Hữu Thực ngỏ ý giúp đỡ nhưng khi nàng nói một câu "Không cần" thì hắn liền bỏ mặc nàng, cơn hờn giận lại trào dâng trong lòng nàng… Long Ngạo kết câu: "Đối với ta có lẽ là như vậy…" Thiên Ý thở dài, theo những gì Long Hiện nói thì mọi cảm xúc của nàng đối với Lý Hữu Thực đều đối lập với thích, vậy chẳng lẽ nàng thù ghét hắn? Nhưng nàng biết cảm xúc này không phải thù ghét, bởi nàng đang mang một mối thù không đội trời chung… Lúc này Long Ngạo nhận ra mình nói hơi nhiều, liền đổi đề tài: "Nghe nói Vua Âm Binh Lý Hữu Thực kêu gọi mọi người tụ hợp ở Vong Linh Điện?" Thiên Ý gật đầu. Long Ngạo nói tiếp: "Không rõ hắn mưu đồ gì, nhưng kẻ này nghe nói không phải người Long thành, và đa số người vào đây đều là nhân tài của Long thành chúng ta, ta phải đến xem hắn giở trò gì để còn ngăn chặn…" Thiên Ý đắn đo rồi gật đâu: "Ta cũng đi…" Hết chương 153