hiện một bức tường sáng hình vòm cầu, trong vòm sáng ngăn cách nước biển, hàng trăm người đủ mọi độ tuổi đang đứng vây quanh một khe nứt không gian, chính là lối vào bí cảnh.
Một quả bong bóng lớn từ xa trôi đến rồi tan vào bức tường, một bóng dáng mỹ miều hiện ra…
Một lão già đứng chờ sẵn ở khu lều trại gần đó, cúi mình chào: "Công chúa!"
Diễm gật đầu, nhìn khắp xung quanh rồi hỏi: "Tình hình ra sao rồi?"
Lão già đáp: "Dạ, có lẽ chỉ trong vài phút nữa là đủ để Linh Tướng cấp thấp tiến vào…"
Diễm gật đầu: "Một nơi thích hợp để rèn luyện, đáng tiếc là Băng vẫn tự giam mình trong điện Long Mẫu… Bao lâu nữa thì Linh Đế như ta có thể vào?"
Lão già đáp: "Dựa vào tốc độ như hiện tại, có lẽ sẽ rất lâu… sớm nhất cũng nữa tháng…"
Diễm nói: "Lâu vậy sao? Áp chế thực lực thành Linh Tướng cũng không thể vào?"
Lão già lắc đầu: "Đã thử, nhưng không thể…"
"Mời công chúa vào trong dùng trà…"
Diễm gật đầu, theo lão già tiến vào một căn lều lớn, khi bóng dáng nàng khuất trong lều cũng là khi Dương đáp xuống…
Cởi bộ đồ lặn ra, Dương tiến đến đám đông, vì không được Google trợ giúp nên hắn buộc phải tìm một người để hỏi thông tin, nhìn thấy một gã thanh niên có vẻ hiền lành, hắn tiếp cận và hỏi: "Anh bạn, lối vào thế nào rồi?"
Gã thanh niên đáp: "Linh Tướng sắp vào được! Bộ đồ lặn lúc nãy đẹp đấy!"
Biết chỉ là khen xã giao, Dương gãi đầu đáp: "Hà hà… Nhà nghèo nên phải gom tiền mua phế liệu về tự ráp…"
Gã thanh niên ngạc nhiên: "Ngươi biết cả giả kim thuật sao? Ta rất thích mà ngu quá học không nổi…"
Dương gãi đầu khiêm tốn: "Chỉ là học được chút ít, biết lắp ghép chứ không biết chế tạo, hề hề…"
Gã thanh niên chân thành nói: "Vậy là quá giỏi rồi! Ta tên Phan Phúc Pháp. Ngươi tên gì?"
Dương đáp: "Ta tên… Lý Hữu Thực."
Hết chương 146