là Tử Linh… Và có lẽ… tất cả thù hận rồi sẽ được một người giải quyết, không theo cách này thì sẽ theo cách khác…" "Là ai?" "Hắn…" Vy Ái chỉ tay vào Dương, tên này vẫn đang bị trói tay bịt mắt… *** Khi Dương mở mắt ra thì đã không còn khu vườn hoa hồng trước mắt, chỉ còn một bầu trời xanh trong rộng lớn… "Anh tỉnh rồi!" Giọng quen thuộc của My cất lên, Dương ngồi dậy và nhận ra bản thân đang ở phía trên hầm mỏ, xung quanh là ba người nhà họ Châu cùng Đại Nhật Chúa Tể. Không cần nói Dương cũng đoán được, rằng cuộc chiến giữa hai nhà Châu – Phạm và trận đánh giữa Long Hán cùng Hải Hạ đều được Hồ Đại Nhật giải quyết, Long Hán đã mang Diễm về Long cung còn Hải Hạ cũng chạy về Tử cung. Còn lý do bọn hắn thoát ra được chắc chắn là do người tên Vy Ái kia… Nghĩ đến đây, Dương vội đứng bật dậy nhìn xuống hố sâu. Hiểu được suy nghĩ của Dương, My nói: "Khi em tỉnh dậy thì cánh cửa đã biến mất rồi…" "Biến mất?" Dương hỏi lại, cánh cửa biến mất thì đáng tiếc, nhưng mảnh nghịch thiên kiếm hắn dùng làm chìa khóa cũng đã biến mất theo cánh cửa… Dương lắc đầu ngao ngán, không thể ngờ rằng chỉ một chuyến đi đào mỏ mà lại rắc rối đến kỳ lạ… Thấy Dương trầm ngâm, Hồ Đại Nhật đến vỗ mạnh lên vai hắn: "Nhóc! Nghe nói ngươi đến đây đào mỏ hả?" "Dạ… Nhưng chưa tìm được…" Dương gật đầu đáp. "Ừ! Tìm nhanh đi, rồi giúp ta đi một chuyến…" "Đi đâu ạ?" Dương hỏi. "Bắc bộ Hà Thành, Như Nguyệt mất tích rồi!" Hết chương 136