một lúc thì khựng lại vì phát hiện một bóng dáng khổng lồ đằng xa, nhìn kỹ mới thấy đó là một con tê giác chín sừng, nhưng to lớn gấp ba lần so với con tê giác chín sừng bị Dương đánh bại ở thảo nguyên Tĩnh Lặng.
"Linh Thú cấp Đế!" Long Địch kinh ngạc, bằng vào chuyện không thể đo được linh lực và kích cỡ khổng lồ, hắn dễ dàng đoán được con tê giác chín sừng này chính là một Linh Đế.
Như để khẳng định suy đoán của Long Địch, con tê giác dù đang ăn cỏ ở cách cả trăm mét nhưng dường như cũng phát hiện được linh lực của Long Địch, liền xoay người nhìn về phía hắn, ánh mắt chuyển sang hung hăng đe dọa khiến Long Địch run bắn. Chênh lệch giữa Linh Đế so với Linh Vương không giống như Linh Vương so với Linh Tướng, trừ khi ngươi có thủ đoạn cực kỳ lợi hại còn không thì chỉ có nước bỏ mạng. Mà Long Địch tự biết bản thân không có thủ đoạn nào đủ để đối đầu Linh Đế.
Thấy Long Địch đang e dè, con tê giác khổng lồ không ngờ lại hé miệng nói tiếng người, khiến Long Địch hoàn toàn chắc chắn rằng đây là một linh thú cấp Đế: "Sinh vật hình người kia! Tại sao trên người ngươi có mùi máu của con cháu ta!"
Long Địch giật mình: "A…"
"A cái gì? Chẳng lẽ ngươi dám làm tổn tương con cháu ta? Muốn chết?"
Đối mặt cơn phẫn nộ của một vị Linh Đế, Long Địch sợ run vội vã giải thích: "Không… không phải, chỉ là… chỉ là ta vô tình gặp một cái xác…"
"Nói láo!"
"A… không có… thật sự ta không có động đến con cháu ngài… Chỉ là… ta nhặt được một thứ…" Long Địch run rẫy lấy chiếc sừng ra, chính là chiếc sừng mà hắn đoạt được khi Dương hạ gục tê giác, vốn không biết thứ này có tác dụng gì nên hắn không ngần ngại đem ra đổi mạng.
"To gan! Đây là sừng thứ chín của cháu mười đời của bổn đế! Ngươi dám cắt…"
Long Địch cuống quýt giải thích: "Không phải… không phải ta cắt… là một kẻ tên Võ Phi Dương, hắn đã cắt và bắt sống cháu ngài…"
Tê giác chín sừng cấp Đế nheo mắt nghi ngờ: "Thật chứ?"
Long Địch run run giơ chỗ bị cắt của chiếc sừng lên và nói: "Ngài xem, đây là vết cắt tạo ra bởi linh lực hệ hỏa, còn ta mang hệ kim, làm sao có thể tạo ra vết cắt như vầy?"
Tê giác chín sừng dò xét rồi gật gù: "Là hệ hỏa, còn là dị hỏa. Võ Phi Dương đó là ai, hắn đang ở đâu?"
Thấy tê giác chín sừng đã tin mình, Long Địch thở phào nhẹ nhõm, dù linh thú bình thường đạt cấp Đế có trí tuệ cao nhưng cũng không thông minh được như sinh vật hình người.
Chỉ tay bừa về một hướng, Long Địch nói dối: "Lúc này ta thấy hắn đằng kia…"
"Làm sao ta biết ngươi chỉ đúng người hay không? Đem chiếc sừng đến đây cho bổn đế kiểm tra mùi!"
Làm sao dám đem đến, thấy Long Địch chần chừ, tê giác chín sừng nói thêm: "Đồ nhát gan! Ném lại đây cho ta!"
Long Địch mừng rỡ vội ném chiếc sừng đến chỗ tê giác chín sừng, chiếc sừng bay gần đến trước mặt tê giác thì chợt một bóng người lao ra chộp lấy cất ngay vào nhẫn.
Long Địch ngạc nhiên trong giây lát, nhận ra kẻ vừa lao ra là Võ Phi Dương liền mừng rỡ chỉ tay vào mặt Dương và la lên: "Hắn! Hắn là Võ Phi Dương! Chính hắn đã giết cháu ngài!"
Đáp lại Long Địch chỉ là sự im lặng, Dương tỉnh bơ nhìn hắn rồi quay sang không chút kiêng kỵ vỗ vỗ lên chân con tê giác khổng lồ và nói: "Giỏi lắm nhóc!"
Nhìn Dương đối với một linh thú cấp Đế không chút kiêng kỵ, Long Địch đang khó hiểu thì lại thấy con tê giác hung hăng há miệng táp vào đầu Dương. Mà lúc Long Địch tưởng Dương sắp mất đầu vì nghịch dại, lại thấy tê giác khổng lồ như một tòa nhà kia chợt biến mất, chỉ còn lại Dương vẫn vô sự, nhìn kỹ hơn mới thấy một con thú nhỏ xíu có bộ lông màu hồng đang hung dữ bám tóc gặm vào đầu Dương khiến tên này chật vật gỡ ra.
Lúc này Long Địch mới vỡ lẽ rằng mình bị Dương và con thú kia lừa một vố đau.
Hết chương 114