đang có vài người, nhưng đáng tiếc là độ tuổi không đúng lúc, kẻ thì đã ngoài 30, kẻ lại mới 17. Cuộc thi này vốn chúng ta không hề muốn tham gia, nhưng nếu không tham gia hoặc thành tích quá kém sẽ tạo cơ hội cho các thế lực khác chế giễu rằng phủ chủ Sài thành không biết đào tạo người tài, gây ra tình trạng chảy máu nhân tài, điều mà không ai mong muốn nhất trong tình trạng chiến tranh lạnh hiện tại. Đây là vấn đề thứ nhất" "Vấn đề quan trọng hơn, Việt Hồn hội đã đánh một nước cờ lợi hại khi tung ra Phù Đổng Thiên Vương giáp." Dương hỏi: "Không ai nghĩ đó là bộ giáp giả sao ạ?" Hồ Đại Quang ngạc nhiên: "Ngươi cũng nghĩ đó là giả sao?" Dương gật đầu với vẻ mặt khiêm tốn, nhưng trong lòng thầm đắc ý: "Đương nhiên! Thật thế éo nào được khi mà một phần bộ giáp đang nằm trên người ta! Tuy không phải giả nhưng cũng chỉ là thứ vô dụng nếu không biết dùng." Hồ Đại Quang tất nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Dương, lão nói tiếp: "Thật giả khó phân, Việt Hồn hội là một tổ chức lâu đời nên uy tín không hề nhỏ. Nghi ngờ thì chỉ là nghi ngờ, ngươi muốn xem tận mắt bộ giáp để chứng thực thì Việt Hồn hội sẽ lấy cớ sợ bị cướp mất để ngăn ngươi tiếp cận bộ giáp, còn nếu ngươi nói là giả thì sẽ bị nghi ngờ rằng ngươi biết về bộ giáp thật, trở thành mục tiêu chung của các thế lực khác. Vậy nên nhiều người thà tin là thật." Dương hỏi: "Nhưng nếu là giả thì không phải khi cuộc thi kết thúc, mọi chuyện bại lộ thì Việt Hồn hội cũng thân bại danh liệt sao?" "Chính vì vậy nên càng có cơ sở để tin rằng bộ giáp là thật. Cho nên ta cần ngươi tham dự và cố gắng đi đến cuối cùng cuộc thi, nếu bộ giáp là giả thì tốt, còn nếu là thật…" "…thì đoạt lấy và sẵn sàng cho chiến tranh…" Lúc Hồ Đại Quang đang giác ngộ tư tưởng cho Dương, ở một góc khác, Hoàng tư lệnh và Trường Thương cũng đang xì xầm to nhỏ. Hoàng tư lệnh nói: "Nhóc con, ông nội còn có việc nên không thể gặp ngươi trong 1 tháng tới. Nhớ lời ông nội dặn: Võ Phi Dương tuy lợi hại nhưng hiện tại vẫn chưa bằng ngươi, trong khóa huấn luyện có bao nhiêu cơ hội cứ hành hắn ra bã, đến khi hắn gặp ngươi là run sợ thì khỏi lo chuyện tranh suất dự thi nữa!" Trường Thương gật đầu: "Dạ! Trường Thương sẽ không làm ông thất vọng!" Hết chương 106