biết lỗi rồi! Cứu mạng!" Nghe tiếng Dương hốt hoảng la to, My hoảng hồn chạy ra thì thấy một cảnh tượng kinh khủng nhất trong đời nàng. Dương bị bắt quỳ chổng mông trên bàn phòng khách, Thiên Lý thánh sư hung hăng cởi quần hắn xuống rồi dùng bàn tay bọc linh lực đánh chan chát vào mông Dương, chẳng mấy chốc mà cặp mông trắng bóc của tên này đã nổi đầy dấu tay. Đánh đã tay, Thiên Lý thánh sư khoái trá phủi tay bỏ đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu đe dọa: "Hừ! Liệu hồn nghe mậy!" My vẫn còn ngơ ngác: "Ông cố…" "Gì?" Thiên Lý thánh sư hỏi cộc lốc. "Ông không…" "Không cái gì mà không? Ta nói cho cô biết, trước khi hắn vượt qua tầng 60 cao ốc Trí Tuệ thì cấm không được động chạm gì với hắn nghe chưa!" Dương vừa khóc vừa bắt bẻ: "Hu hu… Cấm không được động chạm nghĩa là phải động chạm mới được ạ?" "Đù! Lại còn trả treo hả mày!" Bốp! Bốp! "Á cháu chừa rồi! Hu hu…" Đánh thêm một chập không chút nương tay, Thiên Lý thánh sư khoái chí lấy một món bảo vật dạng như máy chụp ảnh ra chụp mông Dương một tấm lưu lại chiến tích rồi vừa vuốt râu vừa rảo bước rời đi. Nhìn Thiên Lý thánh sư rời đi, gương mặt My trở nên rạng rỡ hơn hẳn, bởi vì nàng hiểu rằng Thiên Lý thánh sư đã nghe cuộc trò chuyện giữa nàng với Dương, lão lôi Dương ra đánh chỉ là để bảo cho nàng biết rằng lão không còn phản đối cuộc tình loạn luân giữa hai người… "Còn đứng cười cái gì? Mau sơ cứu cho chồng tương lai của nàng đi chứ! Hu hu…" Dương rên rỉ xoa xoa cặp mông sưng như hai cái thúng của mình. "Chồng tương lai? Vượt qua tầng 60 cao ốc trí tuệ đi rồi tính! Còn hiện tại ngươi vẫn là em trai ta! Hi hi…" "Em trai? Ta là anh mà?" "Ta sinh trước ngươi!" "A! Kệ! Đứa nào nằm trên đứa đó làm anh!" "Ngươi nói bậy!" *** Thiên Lý thánh sư rời nhà My, tiến đến một con hẻm vắng. "Thánh Sư!" Tống đang đứng chờ, thấy Thiên Lý thánh sư đến liền cúi chào. Thiên Lý thánh sư gật đầu rồi thở dài: "Ta không ngờ là con bé lại yêu thằng nhóc kia sâu đậm như vậy… Thôi từ giờ nhiệm vụ của ngươi kết thúc, khổ cho ngươi rồi…" Tống miễn cưỡng gật đầu: "Thánh Sư đừng nói vậy! Cháu yêu Diễm My thật lòng, nhưng cháu càng tin tưởng vào lựa chọn của ngài hơn! Ngài bảo cháu không gặp nàng, cháu sẽ vĩnh viễn không gặp lại nàng. Nhưng cháu thấy hình như ngài có phần dễ dãi với Võ Phi Dương, không giống với tính cách của ngài…" Thiên Lý thánh sư lắc đầu: "Đành vậy thôi, ai bảo ta nợ hắn một mạng…", Thiên Lý thánh sư thở dài rồi nói tiếp: "Số phận…" Hết chương 103