ánh mắt hâm mộ pha lẫn tự hào.
"Màu vàng? Chỉ là màu nước đái của tao!" Dương nghiến răng mắng.
"Võ Phi Dương!"
Giám khảo gọi tên, Dương đi lên, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Màu đỏ! Màu đỏ! Tao thích quần lót màu đỏ!"
Rút kinh nghiệm vụ Vu Sinh, lần này tiếng cười trào phúng không xuất hiện, chỉ có đám đàn em của Khôi Lang gọi to: "Liệt Dương!"
Dương đứng lên bàn cân, lo lắng đến quên cả nghe giám khảo đọc chiều cao và cân nặng, hai mắt hắn nhìn xuống bàn cân như muốn lòi ra, chờ đợi thứ ánh sáng màu đỏ bật lên.
Không có chút ánh sáng nào phát ra.
"Tư chất: Không!" Nữ giám khảo phũ phàng hô to, Dương đứng chết trân.
"Ha ha! Đã liệt dương lại còn phế vật, nhảy vực tự tử là đúng rồi!" Lúc này đám đông mới bắt đầu trào phúng.
Dương nhục đến nổi không dám ngóc đầu lên, thất thiểu bước từng bước rời đi. Hết rồi, không có linh lực thì sao mà tìm được nữ thần, nếu gặp cũng chẳng có tư cách xin được dâm thủy, càng không thể đạt tới Tối Thượng. Đời này hắn phế rồi!
"Khoan đã!" Đột nhiên, một vị giám khảo già dặn nhất nói.
"Sao vậy thầy?" Các giám khảo khác hỏi.
Vị giám khảo già nói: "Khảo nghiệm lại cho hắn!"
Nghe câu này, Dương bừng lên hy vọng, quay đầu lại nhìn lão già đầy vẻ biết ơn.
Thấy ánh mắt Dương, lão già nói: "Không cần cảm ơn ta, chỉ vì cân hết pin nên không phát sáng thôi!"
"Địu mé vậy mà làm hết hồn!" Dương mừng rỡ chửi thề, rồi chợt biết mình lỡ miệng nên cười hề hề xin lỗi.
Cân được nạp linh lực, Dương lại hồi họp đứng lên.
Cả quảng trường lại chết lặng.
"TƯ CHẤT: KHÔNG!"
"ĐỊNH MỆNH!" Dương cay đắng gào to.
Hết chương 1