CÔ GIÁO THẢO NEW VERSION 2
Tôi vẫn còn nhớ như in, một ngày đầu tháng 9 năm 1969, cả nước nhận được hung tin : Bác Hồ từ trần.
Tin Bác mất làm tê tái lòng người, lòng trời. Bên ngoài thì mưa rơi rả rích, trong nhà thì người khóc như ri. Người già khóc, trẻ con khóc, đàn bà khóc, đàn ông khóc. Ai cũng khóc. Bố tôi thầm thì vào tai tôi:
– Phích, đây là dịp mà người ta sẽ biết ai là thù là bạn. Đừng quên nhà mình là địa chủ cường hào.
Nói đoạn, bố tôi khóc rống lên. Tôi hãi quá, nhưng cũng lấy hơi mà khóc thật to, thật dài. Thành ra, gia đình tôi khóc thương Bác to nhất xóm.
Buổi tối, tôi sang nhà chị Thảo. Như thường lệ, bố mẹ chồng chị lại đi họp hội cao tuổi trên hợp tác xã (Nghe nói là các cụ gặp nhau để khóc, chứ chẳng ai phát biểu gì). Chị Thảo ở nhà một mình, trông chị hơi buồn, có lẽ do tin Bác Hồ mất. Tôi ngoài mặt cũng hơi buồn, nhưng trong lòng mừng khôn xiết, khi chỉ có tôi với chị ở đây. Trong bóng chiều, má chị ửng hồng, ngực chị phập phồng, hơi thở chị nóng bỏng. Chị bảo tôi ngồi chờ một lát, chị xuống bếp đun nồi nước sôi pha trà. Tôi ngồi chờ chị một lát, rồi cũng đi xuống bếp theo chị.
Khi tôi đặt chân tới cửa bếp cũng là khi tôi trông thấy chị Thảo đang chổng mông thổi lửa. Một phần nhỏ mộng mị của mảnh xi-líp trễ ra phía sau quần chị. Tôi cảm thấy nôn nao xúc động. Quay lại và thấy tôi, chị Thảo đứng lên:
– Phích lên nhà đi, nước gần sôi rồi.
– Chị cứ để ấm nước đấy, em bê lên cho chị.
Lúc bấy giờ, tôi và chị Thảo đứng đối diện với nhau, trong một phút giây, bốn mắt bắt gặp nhau. Chị hơi ngượng ngập, toan quay mặt đi. Nhưng tôi đã ôm lấy chị.
– Chị ơi, em yêu chị.
Chị hơi né người sang một bên, nhưng vẫn không thoát được đôi cánh tay của tôi. Tôi ôm lấy chị, người tôi lâng lâng, dịu dịu. Lúc đó, trong tê tái, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự tròn đầy bầu bĩnh và thổn thức nơi ngực chị. Tôi áp sát mặt vào mặt chị và bắt đầu hôn lên đôi môi nồng nàn mà bấy lâu nay tôi vẫn hằng mong ước. Chị Thảo nấc lên một tiếng nho nhỏ, rồi toàn thân chị như lả đi. Tôi được thể, thò luôn tay phải bóp lên ngực chị. Chị kêu lên khe khẽ và rung rung:
– Phích ơi!
Tôi không thể chần chừ hơn được nữa, hai tay tôi quờ quạng phía dưới, và gần như muốn xé toang quần chị ra thành muôn mảnh. Cuối cùng, thì những ngón tay của tôi cũng đã được mơn man nơi chốn tràn đầy của chị. Chị nhẹ nấc lên, toàn thân chị run rẩy.
Đúng lúc đó, mả mẹ nó đúng lúc đó, chứ không phải lúc khác, chúng tôi nghe tiếng gọi:
– Thảo ơi, con đâu rồi?
Đó là tiếng của mẹ chồng chị Thảo. Có lẽ hai ông bà đã đi họp hội cao tuổi về….
Dạ….
Chị Thảo “dạ” một tiếng dài, giọng chị như lạc đi, như tâm trạng của một người vừa chưa ấm mông ở thiên đường đã vội bị quẳng choẹt xuống địa ngục.
Chị Thảo bối rối ẩy nhẹ tôi ra. Tôi bịn rịn mân mê bướm chị trước khi bị chị dúi người ra cửa bếp để tan vào bóng đêm mù mịt. Tôi lang thang trên con đường làng thân thuộc, lòng sung sướng, háo hức nhưng xen lẫn một chút lo âu mơ hồ. Tự nhiên tôi cảm thấy có mấy thứ gì mìn mịn trong tay tôi. Tôi mỉm cười thích thú vì cũng đã đoán được thứ mìn mịn đó là gì. Cho tới khi về đến nhà, tôi mới xòe tay ra. Một chùm lông bướm của chị Thảo, lấp lánh ánh sáng của những vỉa than. Tôi cẩn thận bọc chùm lông thân thương ấy vào chiếc khăn mùi xoa của mình. Đêm ấy, tôi không sao ngủ được. Những ý nghĩa rạo rực và bồi hồi cứ nối tiếp nhau. Tự dưng, tôi như thấy lại bầu trời xanh ngày nào qua háng chị Thảo, rồi phút giây tôi ôm lấy chị và chạy như bay dưới bầu trời ấy. Rồi những hình ảnh khi chị tắm, và cuối cùng là ánh sáng của bếp lửa khi tôi ôm chầm lấy chị và hôn lấy chị.
Tất cả, tất cả rất có thể chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng chùm lông mịn màng và óng ánh trong chiếc khăn mùi xoa của tôi là thật.
Kể từ cái hôm ngất ngây trong chái bếp ấy, chị Thảo và tôi trở nên mạnh dạn với nhau hơn bao giờ hết, mặc dù ngoài mặt, cả hai đều cố gắng giữ thái độ bình thường như trước đây. Chổ đông người, Thảo và tôi đều miệng mồm một chị hai em rất có trên có dưới. Nhưng đến khi nhìn quanh không có ai, chúng tôi vỗ mông nhau.
Năm 1970, bố tôi bảo tôi:
– Cày cấy ở hợp tác xã chỉ là phương cách tạm thời thôi con ạ. Con phải học lên để thoát khỏi cái làng này.
Thế là năm đó, tôi cật lực học hành ôn luyện để thi vào đại học. Vì sợ dính lý lịch địa chủ giai cấp này nọ , nên bố tôi cũng cật lực dốc hết tiền bạc, ra sức chạy chọt hối lộ cho thằng con trót lọt.
Không phụ công bố, tôi thi đậu đại học bách khoa Hà Nội, thủ khoa. Nhưng bố tôi còn có tham vọng cao hơn, ông nói với tôi:
– Thoát khỏi cái làng nhỏ này vẫn chưa đủ, con phải thoát ra khỏi cái làng lớn Việt Nam.
Ý ông muốn nói tôi phải quyết tâm để đi du học bên Liên Xô. Đây cũng là một cuộc chiến rất quyết liệt. Bố tôi nhất định không để chuyện lý lịch giai cấp trở thành trở ngại cho thằng con trai, ông lại âm thầm chạy chọt. Và cuối cùng, tôi là một trong nhiều học sinh Việt Nam được nhà nước chọn sang Liên Xô du học, theo như khẩu hiệu là để tiếp thu kiến thức, khoa học công nghệ nơi nước bạn để về xây dựng xã hội chủ nghĩa. Nhưng trong thâm tâm, cả bố lẫn tôi đều sẵn sàng ỉa vào cái xã hội chủ nghĩa ấy.
Trước khi lên đường sang nước bạn, tôi sang nhà chị Thảo, chúng tôi chọn dịp lúc bố mẹ chồng của chị đi họp hội cao tuổi.
Trước đó, tôi đã có chủ ý chuẩn bị, bằng cách tắm rửa sạch sẽ, áo quần thoáng mát gọn gàng.
Như chẳng còn gì để mất, chẳng còn gì để sợ, tôi đưa hai tay ôm lấy đôi bờ eo mềm mại và thon thả của Thảo và đẩy chị vào tường.
– Đừng, đừng Phích…
Tất nhiên tôi chẳng thèm để ý đến lời khẩn cầu yếu ớt và chiếu lệ của chị, tôi đưa tay phải lên bóp lấy ngực phải của Thảo. Chị không mặc cóc sê. Thảo hổn hển như người sắp chết đuối. Tôi đưa nốt tay trái và bóp lên ngực trái của chị. Thảo nấc lên một tiếng. Rồi chị vùng dậy, cởi phăng chiếc áo ra, để tôi mặc sức vân vê và nắn bóp. Thế là cuối cùng tôi cũng xứng đáng là đội viên gương mẫu của đội sản xuất Trần Quốc Toản, hai tay bóp hai thứ to như cam. Bây giờ, người chị Thảo ưỡn ra, mềm nhũn. Đôi má của chị đỏ hồng, đầy khát khao. Tôi bèn đưa mồm ra và nút lấy nút để đôi môi ngọt lịm của chị.
Lúc đó, tôi chỉ mong mình mọc thêm mấy cánh tay để thỏa mãn khát khao. Tay phải tôi bóp ngực phải chị. Mồm tôi lại hôn lên ngực trái của Thảo. Còn tay trái thì lại thò xuống dưới háng chị. Lúc ấy, khi miên man sung sướng tột cùng, hình ảnh về một bầu trời xanh ngắt vẫn kịp vụt qua trí óc tôi….
Chỉ còn vài hôm nữa là tôi lên đường ..hôm nay tôi quyết định xin ông bà già chút tiền mua vài gói bánh, kẹo để mời anh chị em trong dội sẳn xuất Trần Quốc Toản của HTX tới nhà tôi liên hoan..
Mọi thứ xong xuôi…gồm 3 gói kẹo sữa Hải Hà…3 gói kẹo cà phê đen như cứt trâu cũng của Hải Hà..một bao Sông Cầu và nồi trè xanh cả huyện uông không hết…
Nhà tôi hôm đó ăn cơm thật sớm..bố mẹ tôi nói đi thăm bà con nhưng thực tế là muốn mọi người trong đội sản xuất chúng tôi được tự do thoải mái…
Đúng 5h chiều tất cả đều đã đến đầy đủ…chỉ còn thiếu mỗi chị Thảo…tôi sốt ruột đia ra đi vào..
..cô Hằng người làng bên cô gần 50t chồng đã hy sinh trong chiến trường mìền nam….cô có anh con trai hăm hai cũng đang là bộ đội…cô đến với vẻ mặt hớn hở nói..sướng nhất mày đấy Phích ạ..sang Tây chịu khó học rồi lấy vợ luôn bên đó cho sướng thân con nhé..về làng cày ruộng khổ lắm con ạ..tôi chỉ cười..nghĩ bụng đèo mẹ gái Tây nó xinh đẹp giàu có thèm chó gì cái thằng nông dân nghèo rớt lại đen đúa như tôi …
Mọi người đã ngồi vào bàn..Anh Tình .Cô Hằng..chị Hồng..chị Thắm..vv…..người tôi ngóng trông mong đợi nhiều nhất thì lại không đến..vẻ mặt tôi lúc đó trông buồn lắm…mọi người nghĩ tôi sắp đi xa nên buồn chứ đâu hiểu được lòng tôi khi đó….
Kẹo hết…thuốc hết..mọi người lần lượt ra về…Anh Tình vỗ vai động viên tôi …gắng học giỏi em nhé rồi ở mẹ bên đó cho sướng..chứ như anh cả đời lấy lôzn trâu làm thước ngắm cực lắm..
Tôi dạ vâng lí nhí….
Còn lại một mình tôi mới thấy lòng trống trải…rồi đổ rầm xuống giường nằm ngưởi mặt lên nhìn mái ngói..nghĩ mông lung…chợt có tiếng gọi Phích ơi..Phích ơi..ngoài ngõ.. tôi vùng dậy chạy ra..Ôi chị Thảo sao giờ mới tới…mọi người mong chị mãi…hì hì thực ra là tôi nhắc chị nhiều nhất chứ mọi người chỉ hỏi qua loa thôi….
Hai người đi vào nhà..hôm nay chị mặc diện quá đẹp hơn hẳn mọi ngày…chiếc quần đen bằng vải lanh mỏng ôm gọn chiếc mông tròn căng vểnh lên phía sau như khiêu khích tôi…chiếc áo lụa mềm lộ rõ khuôn ngực căng tròn nẩy lên nẩy xuống theo mỗi bước đi chị…
Tôi và chị ngồi cạnh nhau…tôi nói chị sang muộn hết mất kẹo rồi…chị bảo chị không tích kẹo mà chỉ muốn gặp riêng em thôi…vậy đã rõ…
Tôi ngồi sát chị hơn…cảm giác hơi nóng từ cơ thể chị…rạo rực khiến tôi nuốt nược bọt ừng ực…
Bất chợt tôi ôm ghì lấy chị mà hôn ngấu nghiến lên môi…chị đáp lại nhiệt tình…hai chị em quấn quýt lấy nhau…chỉ khoảng vài phút mà tôi và chị ko còn mảnh vải trên người…
Tôi lần tay xuống ngực chị vuốt ve..rồi nắn bóp cho thỏa những lúc vắng chị nghĩ về chị…hai tay tôi bóp mạnh…như Trần Quốc Toản lúc bóp trái cam vậy..chị nhẹ nấc lên…tôi tiếp tục luồn tay xuống phía dưới nơi có khu rừng amazon rậm rạp…nước trong rừng của chị ướt đẫm bàn tay tôi…chị rướn người lên..cong cớn oằn oại….chị khẽ rên mấy tiếng ư..ư..
Tôi nằm đè lên chị và bắt đầu nhịp nhàng đưa ra đưa vào…mỗi lúc mạnh hơn…cảm giác có nước bên trong chị cháy ra ướt nhem nhép dưới bẹn tôi..tôi thò tay xuống..đỡ mong chị lên..bên dưới mông chị ướt như bôi dầu làm hai bàn tay tôi trơn tuột…chị nhưng không còn biết gì..mê man,,ôm ghì lấy cơ thể tôi mà rên …ư ư…mỗi lúc to hơn..sợ bị phát hiện tôi bịt mồm chị lại…tiếp tục ấn vào sâu hơn…chị nấc lên từng hồi không ngớt…hai tay chị bấu chặt làm tôi không nhấc nổi lưng lên nữa…
Bất chợt chị đưa tay đẩy vai tôi lên …em ơi Ấn Mạnh vào…kìa em…Ấn Mạnh vào…
tôi mải mê trong cơn hoan lạc và ra sức thụt ra thụt vô trong sung sướng……..
CHị tha thiết ..Ấn Mạnh vào kìa em..Ấn Mạnh vào kìa…..rồi chị vùng đẩy tôi ra…
Tôi giật mình quay người lại
e hèm… anh ẤN và anh MẠNH dân quân xã đến chia tay tôi…Chị Thảo cuống cuồng vơ quần áo chạy xuống bếp……:))
Ấn Mạnh vào em ơi… Ấn Mạnh vào
3.1 (
7) votes