quản lý gọi “Tí nữa đi làm chạy qua mua tiệm điện nào đó mua dùm anh mấy cái bóng điện treo trong bếp nha. Cháy cmnr. Tí về anh thanh toán cho” “Dạ” Nhìn lại thời gian thấy đồng hồ đã điểm 5h chiều. Còn 30 phút nữa là đến ca làm việc. Em uể oải đứng dậy vươn vai rồi đi vào tắm rửa. Ăn vội mấy cái bánh trong tủ lạnh rồi xác mông đi làm. Hôm nay trời mưa nên quán vắng khách, chỉ lác đác vài cặp tình nhân với mấy người quen tới uống. Em cũng đỡ phải chạy nhiều, ngồi im lại nghĩ về chuyện đêm qua lại chán thôi thì chạy qua khu bên cạnh ngồi tán phét với mấy con bé phục vụ khác cho đỡ buồn vậy. Đúng lúc em đang định chạy sang thì cánh cửa mở, một người con gái có mái tóc dài nhuộm hoe với gọng mắt kính màu đen tinh nghịch bước vào. Cô ấy đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh như đang tìm một ai đó rồi ánh mắt đó dừng lại khi nhìn thấy em. Cô ấy từ tốn đi lại và nói: “Anh rảnh không? Ra kia mình nói chuyện một lát” “Ừm! Giờ cũng đang rảnh. Em có chuyện gì không?” “Vậy thì em đợi anh ở kia” – Linh nói rồi bước đi thẳng “Em uống gì không để anh đi lấy?” “Cho em một capuchino đi” “Đợi anh chút”
Em bước vào quầy gọi một ly capuchino cho Linh. Khi bước lại thấy nhỏ đang ngồi vuốt vuốt điện thoại. Mái tóc dài che khuất đi khuôn mặt thanh tú của nhỏ chỉ để lộ ra cái gòng kính đen và đôi môi phảng phất đâu đó một nỗi niềm say nắng cô em tán cô chị “Anh ngồi xuống đi. Em có chuyện muốn nói” “Chuyện gì?” “Em nghe chị Thy kể lại rồi. Nhưng em vẫn còn tức” – Giọng hơi hờn “Ừm! Biết lý do rồi vậy tính làm gì anh. Đến đánh anh hả?” “Không đánh nhưng ít ra anh cũng phải xin lỗi em chứ?” “Thì anh cũng tính đi gặp để xin lỗi em đây. May quá em lại tới đây” – Cười cười “Anh thì cái gì cũng nói được. Lần sau anh đừng như vậy nữa. Đừng có gò mình sống trong cái cảm giác đó. Chán lắm” “Anh biết rồi. Nhưng giờ biết làm sao? Anh quen rồi mà” “Vậy thì sửa đi. Đâu phải là không sửa được. Ai đời như anh không? Ngày sinh nhật lại không thích. Biết bao người muốn được như anh mà còn không được đằng này an h lại đi từ chối nó” “Ừm!” “Suốt ngày ừm ừm. Bộ anh không còn câu nào khác hả?” “Ừm!” “Đáng ghét” – Linh nhăn mặt rồi cầm ly café uống “Chuyện này chắc My cũng biết rồi nhỉ?” – Em hỏi “Chưa? Sáng nay chị My đi về dưới nhà rồi nên không ai kể cả? Hôm qua chị My khóc đấy” “Vậy hả? Đợi cô ấy lên chắc anh đi xin lỗi mới được” “Em thấy anh thật may mắn đấy” “Sao lại may mắn” “Đây là lần đầu tiên em thấy chị My khóc vì một người con trai đấy. Nói cho em biết mau, có phải giữa hai người đang có mối quan hệ gì đó phải không?” “Mối quan hệ gì?” “Là kiểu yêu nhau ấy. Từ cái hôm mà chị My chăm sóc cho anh bị thương đến hôm nay là em đã thấy nghi nghi rồi. Anh mà không đối tốt với chị ấy thì liệu hồn em đấy” – Dư dứ nắm đấm “Thì anh với My có là gì của nhau đâu.” “Ủa. Thế 2 người…” “Ừm! Vẫn chị là bạn thôi” “Thế hả. Thế mà em cứ tưởng” “Nhưng nếu được thì cũng tốt” – Xoa cằm “Là sao?” “Là trở thành anh rể của em ấy” “Còn lâu đi nhé. Em sẽ không cho chị lấy một người như anh đâu?” “Anh thì sao?” “Anh hả? Ừm!!!!! Để em nghĩ đã “Thôi đi cô. Anh hơi bị tốt rồi đấy. Được một thằng anh rể như anh là phúc phận của biết bao đứa như em đấy. Ngồi đó mà chê ỏng chê ẹo” “Ọe ọe” “Mà quên mất. Đây là quà của anh. Anh mở ra xem đi” Linh đưa cho em một hộp quà và bảo em mở ra xem. Bên trong đó là một chiếc vòng tay Phật rất đẹp “Vòng tay này hồi đầu năm em đi chùa Hương mua được đấy. Anh đeo thử xem có đẹp không?” “Cám ơn em nhé” “Không có gì. Muốn trả ơn em thì hãy mai mời em đi ăn pizza với uống trà sữa đi” – Mắt hấp háy “Gì đây cô” “Chứ sao nữa. Chẳng phải anh vừa nói cám ơn xong mà” “Nhưng anh đâu có nói trả ơn đâu” “Anh này. Có phải đàn ông không thế. Anh hôm qua có lỗi với em, em không truy cứu thì thôi lại tặng quà cho nữa thế mà mời đi ăn một bữa cũng không được. Anh có phải đàn ông không thế. Riêng cái điểm này là anh không xứng làm anh rể em rôi đấy” “Ấy… ấy… vậy mai anh mời” “Thế mới ngoan chứ” Một ngày sau khi xảy ra biến cố đó, em cũng đã giảng hòa được với hai người con gái. Chỉ còn lại My, thử thách cuối cùng nhưng cũng là khó khắn nhất của em. Cả Linh và Thy đều từ chối giúp đỡ em vì phải tự miệng nói ra mới gọi là có lòng. Trời về khuya càng ngày càng mưa to và lạnh. Em chạy vội về nhà tắm rửa rồi ăn cơm sau đó lên phòng chơi game. Nhìn chiếc khăn của My đặt ngay ngắn trên giường, em mỉm cười cầm nó lên rồi khoác trên cổ. Cảm giác như đang có một vòng tay ôm luôn qua cổ và ôm lấy mình vậy. Ấm áp và bình yên đến lạ.