Mắt con nhỏ lại ướt nhòe. Người đâu mà mau nước mắt quá trời luôn. Nhỏ đỡ bọc bánh ở tay tôi, tay kia bám lấy đầu xe, giọng nghẹt lại:
– Liệu thằng nhỏ có ra được không anh?
Tôi chưa khi nào thiếu tin tưởng vào khả năng của lão già dịch hết, trừ khả năng cai nghiện thành công của lão. Ngó gương mặt lo lắng của con nhỏ, tôi nói chắc nịch:
– Em tin anh cỡ nào thì anh cũng tin ổng cỡ vậy đó.
Mắt con nhỏ sáng lên một tia hy vọng, miệng nở một nụ cười hiếm hoi kể từ khi thằng nhóc em bị bắt. Bỗng trên trời còn có một tia sáng chói lọi gấp ngàn lần ánh mắt của con nhỏ – không phải UFO đâu nha – sét đó mấy cha. Sét đánh cái rầm vô trúng cột thu lôi cái nhà cao ngỏng đầu hẻm, tôi và con nhỏ đều giật mình. Nhỏ hốt hoảng la:
– Anh xuống xe lẹ đi coi chừng sét đó.
Chưng hửng ngó con nhỏ. Bộ nó nghĩ tui là người xấu xa dữ dội hay sao mà bị sét đánh hả trời? Nói vậy, dù bản thân tôi biết mình là người tốt tới hoàn hảo luôn, nhưng tui cũng nhát chết một cây. Lỡ nó uýnh lầm coi bộ cũng không được tốt đẹp gì mấy à nha. Tấp luôn xe vô nhà con nhỏ, nghe gió mang hơi nước thổi từng trận ào ào. Sao mưa đúng lúc vậy nè trời!
Tôi bước chân vô nhà, mưa đổ xuống ào ào như thác. Không khí bỗng chốc lạnh căm, phảng phất một thứ mùi ẩm mốc của mưa. Nhà con nhỏ có chút xíu, tôi phải lựa dữ lắm mới dựng cái xe kềnh càng của mình được vô một góc. Con nhỏ ngó ra ngoài cửa sổ, lo lắng:
– Sao mưa lớn dữ vậy trời?
Tôi nghe rùng mình, hắt xì liền mấy cái. Hồi tối nghe con nhỏ gọi điện, tôi phóng xe đi như điên trong mưa hoài, chắc bị lạnh mà bịnh luôn rồi. Mắt con nhỏ lại hướng về tôi, ngập tràn sự quan tâm. Nhưng trong cái giây phút đó, tôi bàng hoàng nhận ra rằng: ánh mắt quan tâm lo lắng đó của nhỏ không chỉ dành cho riêng tôi, mà còn cho cả thằng nhóc ác, cho cả con mèo con nhỏ xíu bị bỏ lại ven đường và có lẽ còn cả với những cảnh đời thương tâm nhỏ gặp. Nó không phải đến từ sự rung động từ con tim, mà đơn giản hơn và cao quý hơn, nó xuất phát từ một tấm lòng rất đẹp.
Tôi húng hắng ho. Con nhỏ đưa tay vỗ về vô lưng tôi, dịu dàng:
– Anh ở lại nhà em đi ha. Anh bịnh rồi đó anh Long. Tội nghiệp anh ghê, tại em làm phiền anh cả…
Tôi không phải người tốt. Tôi biết vậy. Câu nói đó của con nhỏ có thể khiến một thằng đàn ông bị down cũng nhịn không nổi mà suy nghĩ tầm bậy tầm bạ, đừng nói tới tôi. Tôi là một thằng đàn ông sống bằng bản năng, khát khao tình dục và khát khao chiếm đoạt – đó là thứ bản năng gốc không thể chối bỏ của những sinh vật có chim. Nhưng trước con nhỏ này, tôi chỉ muốn đứng xa, thật xa để mà quan tâm, bảo vệ nhỏ khỏi mọi tổn thương, đau đớn, ngoài ra chẳng còn điều gì khác…
Tôi gật đầu, giọng khản đặc:
– Mọi bữa anh khỏe dữ lắm sao hôm nay đổ bịnh kì cục, mất nét ghê.
Con nhỏ không chắc có hiểu mất nét là gì không, nhưng cũng ráng nở một nụ cười. Nhỏ lục trong tủ đồ, lấy ra mấy thứ đồ của thằng nhóc, kêu tôi:
– Anh vô trong nhà tắm thay đồ đi. Áo quần anh ướt hết trơn rồi nè.
Tôi cầm bộ đồ đi vô phòng tắm, điện cúp cái rụp. Bóng tối phủ đen thui, không gian im bặt đi trong khoảnh khắc. Nghe con nhỏ luống cuống la:
– Anh đừng có đi lại nha, đợi em thắp cây đèn.
Khu nhà nhỏ coi bộ hay bị cúp điện dữ. Nhỏ hí hoáy thắp cây đèn dầu, ánh sáng vàng vọt chiếu lên le lói ở góc tường. Tôi chậm chạp cởi đồ. Thằng nhóc ác này tướng nhỏ xíu, trong khi body của tôi bự và đẹp như tượng thần La Mã, mặc sao mà vừa đây trời? Ráng lắm mới xỏ chân vô được cái quần cộc của thằng nhỏ, thiệt tình nhìn cái quần cộc trên người tôi hổng khác gì cái quần bơi. Còn cái áo của thằng nhỏ tôi chịu thua, ráng mặc vô chắc nó đứt chỉ mà bung ra quá. Thở dài kêu con nhỏ:
– Em coi còn cái áo nào lớn hơn chút không Huyền? Áo này anh bận không nổi, nhỏ xíu hà.
Con nhỏ lại lụi cụi mở tủ đồ ra kiếm. Cũng hên, còn một cái áo ba lỗ khá rộng rãi của thằng nhóc, tôi bận vô cũng thấy vừa. Mặc bộ đồ nửa quần bơi, nửa body 3 lỗ, tôi sượng sùng khi thấy mình giống như đang chuẩn bị đi tắm biển vậy. Cũng hên, con nhỏ cận thị, hơn nữa ánh đèn vàng leo lét của ngọn đèn dầu chắc cũng cản trở tầm nhìn của nhỏ khá nhiều. Tôi bước ra ngoài. Cái nệm của thằng nhỏ nằm đã được con nhỏ phủi sạch sẽ, trải ga mền phẳng phiu. Ngó thấy tôi ra, nhỏ kêu:
– Anh nằm tạm đây nha anh. Ráng ngủ đi một chút cho đỡ mệt.
Tôi gật gật đầu. Trước giờ tôi kị nhất ngủ chỗ lạ, mỗi lần tới đâu không phải nhà mình, đa phần đêm đó rất khó ngủ. Đêm nay cũng vậy. Nghe người hầm hập sốt, cái đầu nhức thấy ớn, ngoài trời tiếng mưa đập vô mái tôn giống như có nguyên dàn trống trên đầu. Tôi gác tay lên trán, ráng nhắm mắt lại mà ngủ không có nổi. Phía cái nệm bên kia, nhỏ nằm co ro vô một góc, cái dáng điệu làm tôi thấy thương hết sức. Con nhỏ nằm ngủ giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy, cuộn tròn, rúc đầu vô cánh tay. Cái lưng nhỏ xíu phập phồng nhè nhẹ. Chắc nhỏ mệt mỏi lắm rồi. Cũng phải. Bao nhiêu thứ chuyện xảy ra dồn dập bữa nay, nhỏ cũng phải ráng chịu đựng tới hết sức rồi.
Ông trời coi bộ chưa chịu cho con nhỏ có một giấc ngủ ngon lành. Mưa cứ ào ào đổ như xả lũ, sấm sét đánh ầm ầm. Con nhỏ coi bộ đang ngủ say sưa, bị thứ gì đó làm cho choàng tỉnh. Thấy nhỏ hết sờ lên lưng lại ngó lên trần nhà, loay hoay chạy vô nhà tắm lấy chiếc thau nhỏ để vô chính giữa giường. Mái nhà bị dột. Tiếng nước chảy vô cái thau nhựa từng hồi tong tong. Nhỏ ráng uốn người để nằm vô, nhưng cái nệm nhỏ xíu bị cái thau choán mất ngay chính giữa, khiến con nhỏ phải nằm tựa lưng vô bức tường, nghiêng người qua một bên. Mái tóc nhỏ đổ dài, gương mặt mệt mỏi và cam chịu. Tôi ngồi dậy, thở dài:
– Huyền qua đây nằm đi em, anh ngủ không có nổi.
Nhỏ giật mình mở mắt, bối rối nhìn tôi:
– Không được đâu, em nằm vậy được rồi mà.
Tính tôi ngang bướng thấy ớn. Hễ ai không chịu tôi phải làm người đó chịu bằng được mới thôi. Tôi ngó con nhỏ, giọng lạnh te:
– Giờ em không qua, anh mặc đồ đi về liền.
Cái giọng quả quyết của tôi làm con nhỏ sợ. Nước mắt nhỏ lại ươn ướt trên mi. Tần ngần một lúc, nhỏ xách theo chiếc gối, líu ríu qua bên nệm của tôi. Không lẽ nhỏ tưởng tôi bắt nhỏ qua ngủ cùng sao vậy trời? Tôi ngồi thu lu một góc, nhường mảnh đệm cho nhỏ, nhẹ giọng kêu:
– Huyền ngủ đi ha. Anh ngồi hút thuốc một chút. Lạ nhà anh ngủ đâu có nổi.
Con nhỏ ngước mắt nhìn tôi, bộ dạng như muốn nói điều gì đó nhưng tôi chẳng để cho nhỏ kịp mở lời. Kéo nhỏ xuống, lấy cái gối kê vô đầu nhỏ, phủ cái mền mỏng đắp lên người. Con nhỏ mắt nhìn tôi vừa cảm kích, vừa có một thứ gì đó tôi không nhận ra nổi. Tôi thì thào:
– Em ngủ đi ha. Kệ anh. Bữa nay em mệt mỏi rồi, ngủ đi lấy sức mai còn lo cho thằng nhỏ.
Nghe nói tới thằng nhóc, nhỏ im re. Cái đầu dụi khẽ vào gối, giọng nhỏ lí nhí:
– Hay anh nằm luôn đây cũng được. Không có sao đâu mà.
Tôi mỉm cười, xoa đầu con nhỏ:
– Kệ anh đi. Lát anh buồn ngủ anh sẽ nằm ha.
Mặt nhỏ ửng đỏ, không nói gì thêm nữa, rúc đầu vô tấm mền mỏng. Tôi ngồi bó gối bên giường, điếu thuốc cháy đỏ rực trên tay. Tôi không phải thần thánh, không phải chính nhân quân tử, tôi cũng chỉ là một thằng đàn ông hết sức bình thường với đủ mọi thứ ham muốn, nhưng trong lúc này đây trong lòng tôi tuyệt nhiên không có bất kỳ một thứ suy nghĩ đen tối nào hết cả. Nhỏ coi bộ đã ngủ say. Gương mặt buồn bã giờ cũng giãn ra, đôi lông mi cong vút nhắm nghiền. Hình như với nhỏ, sự thanh thản chỉ có ở trong giấc ngủ…
Tôi cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cái đầu bớt đau hơn, nhưng mí mắt nặng trĩu. Tôi ôm lấy đầu gối, gục đầu xuống mơ màng. Chưa khi nào ngủ ngồi như bữa nay hết trơn hết trọi, nhưng cơn buồn ngủ dường như đã chiến thắng mọi sự chảnh chọe trong tôi. Mọi suy nghĩ nhạt nhòa dần, tôi cũng chìm vào trong giấc ngủ…
Tôi mọi ngày thường ngủ say và ít khi mơ mộng. Nhưng bữa nay xem chừng tôi đang nằm mơ thì phải. Tôi thấy mình đang ở trong phòng làm việc, nhưng không ngồi ở ghế mà lại nằm dài ở trên bàn làm việc. Cái bàn làm việc bữa nay sao vừa mềm vừa ấm tới kì lạ. Con nhỏ Trang chảnh chọe bữa nay mặc đồ ngủ đi làm mới ghê. Nó cũng không ngồi ở ghế mà nằm dài ra kế tôi, có điều còn làm bộ giữ một khoảng cách xa thiệt là xa. Bực bội à nha. Làm bộ hoài. Tôi giơ chân gác lên người con nhỏ, bàn tay sờ lên bầu vú. Mơ có khác, không được giống thật cho lắm. Bầu vú của con nhỏ này bữa nay sao hao hụt đi ghê vậy, bộ nó mới đi hút silicon ra hả? Nhưng mà cảm giác mềm mại, ấm áp là có thật à nha. Tôi bóp nhè nhẹ. Lại còn đàn hồi nữa. Mơ mà cứ như vầy chắc tui mơ hoài luôn. Lại nghe cảm giác hơi ớn lạnh xuất hiện từ phía gáy – sống tới 26 năm trên đời chưa khi nào mơ kì cục như hôm nay hết trơn. Thường thì những thằng cha nào tự hỏi mình đang mơ hay tỉnh, có tới 99% là … thức thiệt rồi.
Cái suy nghĩ đầu tiên đập vô đầu tôi: đây không phải là công sở nha cha nội. Công sở không có giường nệm khi nào hết trơn. Vậy đây là đâu ta? Cái đầu óc lơ mơ bỗng tỉnh rụi khi một suy nghĩ nhói lên trong đầu: Ủa mình đêm qua ngủ lại nhà nhỏ Huyền mà. Cảm giác ớn lạnh bắt đầu xuất hiện khi thấy bàn tay vẫn đang đặt lên một khối tròn có hình