hoạch, hắn cười giả lả và ngồi xuống:
– Hà hà, Lệnh Hồ huynh, tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta có việc, muốn nhờ ngươi giúp. Việc này có ích cho ngươi đó, nói không chừng, sau này ngươi còn phải cám ơn ta cũng nên.
– Điền huynh à, con người ta mặc dù chẳng ra gì, nhưng ta cũng không đến nỗi cùng một giuộc với ngươi.
– Hừm…Đương nhiên, Lệnh Hồ Xung ngươi vẫn là đại đệ tử đắc ý của Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn, làm sao có thể cùng một giuộc với một kẻ thấp hèn trong giang hồ như ta. Biết có ngày hôm nay, hà tất lúc đầu…
– Rốt cuộc thì ngươi mốn nói cái gì? Mau nói đi.
– Hừ, lẽ nào quý nhân như ngươi lại quên lần đó ở Hồi Nhạn lầu, ta và ngươi từng ngồi chung bàn uống rượu.
– Ta còn tương ngươi muốn nói gì, trước giờ con người ta rất mê uống rượu. Ta uống rượu với rất nhiều người, vậy thì có sao đâu.
– Còn nữa, lần đó ở Quần Ngọc Uyển, chúng ta còn có nhã hứng cùng nhau chơi gái.
– Chơi chơi chơi cái đầu ngươi. Ta bị trọng thương, chỉ dưỡng thương ở đó mà thôi. Làm gì có gái.
– Vậy sao? Lúc đó tay trái ngươi ôm một người, tay phải khoác vai một người, mà còn không phải là chơi sao?
– Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi nói ta chơi gái hay thế nào cũng được, nhưng Nghi Lâm tiểu sư muội thì không phải là gái làng chơi, nếu ngươi còn lỗ mãng xúc phạm, ta sẽ không khách sáo nữa đâu.
Thấy Lệnh Hồ Xung tức giận. Điền Bá Quang càng khoái trá cười lớn:
– Ta biết, ngươi muốn bảo vệ thanh danh của phái Hoa Sơn, nhưng mà cũng không thể phủ nhận cô ta đã đi theo ngươi suốt một thời gian dài, một nam một nữ đi với nhau, có xảy ra chuyện gì hay không, ngươi là người biết rõ nhất. Điền Bá Quang ta rất ngưỡng mộ ngươi có diễm phúc vô biên đó.
– Phúc gì chứ, đừng nói bừa.
– Chuyện này ngươi cũng không cần chống chế. Nếu không phải ngày đó ngươi vô lễ với tiểu sư phụ, thì bây giờ, nàng ta đâu có ngày đêm thầm thương trộm nhớ ngươi. Nên lần này ta cất công lên đây, mời ngươi xuống núi với ta.
– Gì vậy? Ta sẽ không xuống núi với ngươi đâu.
– Ngươi còn chưa biết ta muốn dẫn ngươi đi đâu, mà ngươi đã từ chối rồi, như vậy là sao? Ta muốn ngươi đi gặp tiểu sư phụ, người ta đang vì ngươi mà cơm nước không màng, nếu ngươi không xuống ta e rằng nàng ta sẽ tuyệt thực đó.
– Tương tư hay không là chuyện của cô ấy, ta không xuống núi được, ngươi có hiểu không vậy?
– Thôi thôi, ta không thể đấu lại cái miệng lẻo mép của ngươi, thế này đi, ta và ngươi đánh cược với nhau một ván.
– Cược cái gì?
– Chúng ta sẽ tỷ thí với nhau, trong 30 chiêu, nếu ta không đánh bại được ngươi, ta sẽ lập tức xách đít đi khỏi đây, tuyệt đối không bao giờ lên trên này nữa, ngược lại, nếu thua ngươi phải ngon ngoãn xuống núi với ta. Thế nào?
Không thấy Lệnh Hồ Xung nói gì, Điền Bá Quang hét lớn khích tướng:
– Đại đệ tử của phái Hoa Sơn lại không dám tiếp khoái đao của Điền Bá Quang ta, ngay cả 30 chiêu cũng không dám, thật mất mặt.
– Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa, cược thì cược, ta sợ gì chứ?
– Ha ha, vậy sao, Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy nhé.
Sau đó hai người giao đấu. Nhưng rất nhanh chóng, chỉ trong 8 chiêu, chàng đã bị Điền Bá Quang đánh cho ngã sõng soài trên mặt đất. Tuy thua trận nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn dùng miệng lưỡi của mình để từ chối không xuống núi với Điền Bá Quang, Mặc dù vậy Điền Bá Quang cũng không buông tha cho chàng, cuối cùng hai người tỷ thí với nhau rất nhiều lần trên đỉnh núi Tư Quá Nhai, mỗi lần thua, Lệnh Hồ Xung lại lấy những lý do khác nhau để vào sơn động học thêm kiếm pháp trên vách núi. Nhưng lần nào đánh với hắn cũng chỉ tiếp được khoảng hơn mười chiêu là chàng đã thảm bại rồi. Điền Bá Quang tất nhiên nhận ra những biến đổi khác lạ trong chiêu thức của Lệnh Hồ Xung, mỗi lúc ra là một loạt những chiêu thức khác nhau, chỉ là chưa thuần thục mà thôi, vì vậy, khi Lệnh Hồ Xung định vào đó lần nữa thì hắn đã ngăn cản lại:
– Đứng lại, trong sơn động này âm u ẩm ướt, Lệnh Hồ Xung, tại sao ngươi không mời hắn ra đây, cho ta gặp mặt chứ?
– Gặp mặt cái gì?
– Giả ngốc rất hay, tại sao mỗi lần ngươi vào động, rồi ra ngoài lại có thêm nhiều chiêu thức lạ. Không phải trong đó có cao nhân chỉ đường, ta nghĩ ngươi không thể tiến bộ nhanh như vậy được.
Nghe hắn nói, Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ “Nếu để hắn nhìn thấy những hình vẽ trên tường, ắt sẽ có chuyện lớn, phải ngăn hắn lại mới được” Nghĩ vậy Lệnh Hồ Xung cười lớn:
– Ha ha, vậy ta cũng không giấu ngươi nữa. Mấy cao thủ trong đó nói, giao đấu với ngươi, mất thân phận của họ.
– Cái gì, ta khinh. Ta nghĩ họ cũng là hư danh, mua danh trục lợi mà thôi, họ ra đây cũng chưa chắc là đối thủ của Điền Bá Quang ta. – Điền Bá Quang nói vọng vào trong.
– Vậy được rồi, nếu ngươi có hứng thú như vậy, thì ngươi tự vào trong khám phá. Mời.
Điền Bá Quang thấy chàng nói vậy thì chột dạ “Hắn muốn ta vào sơn động, tại sao lại hớn hở ra mặt như vậy, xem ra trong đó ắt có mai phục, bất lợi với ta ta đứng ngoài này vẫn tốt hơn, cho dù cao thủ trong đó xông lên, ta không đấu lại cũng có thể chạy tốt” Nghĩ vậy, hắn lên tiếng nói vọng vào bên trong hang động trêu trọc thóa mạ:
– Cao thủ tiền bối quái quỷ gì chứ? Ta nghĩ cũng chỉ là hư danh thôi. Nếu không những chiêu thức họ dạy ngươi sao ngay cả 30 chiêu của Điền Bá Quang ta cũng không đánh lại chứ?
Không thấy động tĩnh gì từ bên trong, hắn lại tiếp tục:
– Oh…Tiểu tử thối, ngươi lại giở trò với ta có phải không? Nói NNKP các người có cao nhân tiền bối gì, ta có thể tạm thời tin, nhưng hàng chữ Thanh của hoa sơn các ngươi năm đó, đã bệnh chết hết cả rồi. Chắc là không còn cao nhân nào sót lại đâu.