Sáng sớm mai, đồng hồ báo thức vừa reo là Vy đã ngồi bật dậy. Không cảm giác mệt mõi, chán chường như hôm qua mà trái lại Vy thấy sản khoái lắm. Sợ không kịp giờ, Vy lật đật chạy vào nhà tắm. Hôm nay cô có làm ngược quy trình một chút. Thường thì người chạy bộ buổi sáng ít ai tắm rửa trước bao giờ, sau khi chạy xong mình mẫy ráo mồ hôi người ta mới đi tắm. Riêng Vy thì tắm rất kỹ, kỳ cọ mình mẫy đủ kiểu. Trước khi mặc đồ vào, cô còn để ý xịt chút nước hoa vào mấy vùng kín trên cơ thể nữa chứ. Cũng như hôm qua, sáng nay Vy mặc bộ đồ thun thể thao rất quyến rũ. Quần ngắn cũn, áo trên ba lỗ khoe bờ vai nõn nà, đặc biệt và luôn luôn lúc nào cũng vậy, bên trong không bao giờ có quần lót, áo lót.
Rời khỏi nhà, Vy chạy như bay trên đường vắng buổi sớm tinh sương. Cảm giác kỳ lạ cứ thôi thúc từng bước chạy của cô thêm gấp gáp. Vy chạy kiểu như người chạy nước rút, chạy tốc độ cao để miễn sao đến chỗ công viên nhanh nhất có thể, chứ không phải chạy tà tà như người chạy bộ bình thường được. Thoáng chốc, Vy chạy vượt qua những con người quen thuộc mà sáng nào cũng ngắm nhìn cô. Hôm nay Vy chạy nhanh quá, khiến không anh chàng nào kịp nhìn ngắm gì cả. Dáng Vy chạy băng băng trên đường, nhưng đầu cô cứ ngoắc qua ngoắc lại như đang cố tìm kiếm một ai đó vậy. Vy chỉ giảm tốc độ đột ngột khi đi ngang chỗ ghế đá vắng vẻ hôm qua. Hai mắt Vy chợt sáng rỡ, miệng như chỉ chực ‘ồ’ lên khi nhìn thấy điều mà cô mong muốn. Anh chàng Phụng đang ngồi trên ghế đá, lưng dựa thoải mái đầu cũng ngoái nhìn qua lại như Vy. Phụng tỏ ra điềm tĩnh hơn cô, dù lòng rất vui khi nhìn thấy Vy chạy đến nhưng Phụng không để lộ vẻ mừng rỡ ra mặt như cô vậy. Thậm chí, đến khi Vy lại gần, Phụng còn nói đùa:
– Ha ha ha… Anh vẫn sẽ đợi em nếu em đến trễ. Đâu cần phải chạy vội như vậy!
Cái kiểu nói của Phụng rõ ràng là có ý châm chọc làm Vy trong giây khắc như muốn nổi đoá lên. Vy muốn mắng cho anh chàng này một câu nhưng nãy giờ chạy mệt quá không nói được lời nào. Ức quá, Vy ngoảnh mặt định chạy qua luôn. Thấy điệu bộ Vy như vậy, anh chàng kia hốt hoảng vội trờ tới nắm lấy tay cô một cái giật mạnh thình lình. Cú giật đó làm cả thân hình của Vy ngã hết vào lòng của anh ta. Vy ú ớ không kịp nói gì, anh chàng đã tiếp lời:
– Người đâu mà dễ giận quá. Mới chọc có tý xíu thôi mà. Thôi, cho xin lỗi nhé, người đẹp!
Cũng lại cái kiểu nói ‘người đẹp’ đó, hễ mỗi lần Vy nghe anh ta nói vậy thì chợt quên hết mọi thứ xung quanh. Nhìn lại đây cũng là chỗ công cộng, dù vắng vẻ nhưng chốc chốc cũng lại có người chạy qua nên Vy không dám ngồi trên đùi của anh ta lâu. Vy dùng sức đẩy mạnh Phụng ra, nhưng cô không cố chạy vụt đi như hồi nãy nữa mà giờ đã ngoan ngoãn chịu ngồi khép nép xuống cạnh bên anh chàng. Phụng nép lại gần cô, thái độ giả lả hơn, không châm chọc nữa. Phụng ân cần hỏi hang Vy:
– Hôm qua em sao em chạy đi vội vậy. Anh mới quay qua quay lại là chẳng thấy em đâu rồi.
Vy cúi gầm đầu, trả lời lý nhí:
– Em… em… lúc đó trễ giờ học rồi, em phải về lẹ. Với lại… anh làm mình mẫy em dơ hết… sợ người ta để ý… nên… nên em phải chạy nhanh về tắm…
– Vậy… hôm qua có ai nhìn thấy không… có ai nghi ngờ gì em không?
– Em… em chỉ sợ mẹ em để ý… nhưng hôm qua chắc ổn… không sao đâu anh!
Vy vừa nói tới đây, Phụng đã liếc liếc nhìn quanh rồi xáp lại gần hơn nữa, choàng tay qua vai Vy ý như muốn ôm cô vào lòng. Vy lắc nhẹ mình ý muốn tránh, đẩy nhẹ vài vai Phụng. Anh ta hỏi:
– Sao vậy em? Bộ… bộ em còn ngại hả!?
Vy lắc lắc đầu trả lời:
– Không phải em ngại… nhưng hồi nãy em chạy gấp, mình mẫy còn mồ hôi không hà… sợ dơ…
Phụng bật cười nham nhở:
– Hi hi hi… không sao đâu… anh thì lại rất thích điệu bộ ướt đẫm mồ hôi của em… nhìn em thật gợi dục… làm anh không kềm chế nỗi nữa…
Mấy lời Phụng nói tình tứ, dịu dàng thủ thỉ như rót mật vào tai Vy vậy làm lỗ tai cô nhột nhột, cả người run run. Vừa nói nhưng Phụng cũng vừa để ý nhìn Vy chăm chăm. Anh ta thấy Vy cứ để hai tay đan lại, mặt cúi gầm xuống đất chẳng dám nhìn lên. Phụng thấy phản ứng của Vy hình như cũng là đang hứng tình lắm rồi, anh chàng bấm bụng test thử xem sao. Cánh tay Phụng đang để choàng qua vai Vy, bất chợt Phụng canh ngay khe hở ngay nách áo của áo thun Vy đang mặc rồi lòn cả bàn tay vào. Tay Phụng vừa lọt qua khe áo thì đã trùm lên được bầu vú trơn mát của Vy rồi. ‘Tuyết lê’ của Vy vẫn thả rông, không bao gói lại như con gái bình thường hay làm. Bất chợt bị Phụng thò tay vào bóp vú, Vy chỉ chợt giật mình, trợn mắt lên một cái thôi. Vy nhìn qua thấy Phụng nhe nhe hàm răng cười… và rồi, phản ứng tiếp theo của cô thì anh chàng đã đoán được. Vy khẽ quay người để cánh tay kia của Phụng vào góc tối, để yên cho bàn tay anh chàng tự do, nhào nặng bầu vú mình. Vy vẫn đổ mồ hôi nên hai vú kia cũng ướt sũng. Ngồi gần cô, Phụng có thể ngửi được mùi mồ hôi, đang hoà quyện vào mùi nước hoa thoang thoảng hình như Vy có xứt, hương thơm tổng hợp đó kích thích Phụng nhiều hơn nữa. Thấy Vy không phản đối, Phụng tiến xa hơn nữa, tay còn lại của anh chàng vội vồ lấy tay Vy, đặt vào đũng quần mình. Vy lại giật mình mắc cỡ định rút tay ra, nhưng Phụng đã giữ chặt nên Vy không làm gì được. Vy có thể cảm nhận được hôm nay Phụng cũng bắt chước cô không mặc quần lót, tay Vy thọt vào là cầm ngay dương vật Phụng được rồi. Hàng của Phụng có tay Vy chạm vào cũng từ từ dài ra, nóng lên. Tay Phụng nhào bóp vú Vy bao nhiêu, đáp lại Vy cũng bóp mạnh dương vật Phụng trong quần bấy nhiêu. Vy chợt nói trong tiếng hổn hển, phá tan không khí đặc quánh yên tĩnh:
– Cuối cùng cũng bắt được anh chàng lỳ lợm này…
Phụng ngơ ngác hỏi: – Em… em nói ai vậy?
– Thì… thì nói thằng em này của anh chứ ai – Vừa nói Vy vừa bóp dương vật Phụng mạnh một cái, rồi tiếp – Người đâu mà lỳ lợm chưa từng thấy. Làm mãi mà không chịu ‘ra’ gì hết, làm cho người ta mệt muốn chết luôn đây nè!
Vừa nói, Vy vừa nắm chặt hàng Phụng, sục mạnh trong quần anh chàng. Mặt Phụng giờ bắt đầu đỏ bừng như mặt của Vy luôn, tay Phụng bóp vú Vy cũng run run lên. Vy làm mạnh quá, Phụng chẳng biết bám víu vào đâu, chợt anh chàng vội đưa tay kia lần mò lồn Vy qua lớp vải quần thun. Phụng làm Vy bật lên mấy tiếng ‘ơ ơ’ bất chợt. Phụng cười:
– Vậy để anh thay mặt nó xin lỗi em bé của em nha.
Gương mặt Vy và Phụng đều đỏ lên, hơi thở cả hai nghe dồn dập. Tay Vy không còn mạnh mẽ sục nữa mà thay vào đó là sự vuốt ve, Phụng đoán được chắc cô nàng giờ cũng muốn được tận hưởng ‘cây hàng’ của mình rồi. Biết vậy nên Phụng rút một lượt hai tay của mình ra khỏi vú và lồn của Vy luôn làm cho Vy ngơ ngác, giương mắt quay lại như muốn hỏi tại sao. Không để Vy thắc mắc lâu, Phụng đứng dậy, nắm tay cô rồi nói:
– Đi thôi em!
Vy ngớ ngác: – Đi… đi đâu vậy anh!
– Đi tìm chỗ nào kín đáo… ở đây người ta qua lại nhiều lắm…
– Có… có xa không anh… em…
Vy ngập ngừng không muốn nói thẳng ra là cô cũng hứng thú lắm rồi, Phụng có vẻ như hiểu, anh chàng nắm tay Vy dẫn đi, vừa đi vừa từ tốn giải thích:
– Yên tâm đi… anh biết một chỗ gần đây, kín đáo… sạch sẽ… bảo đảm em sẽ thích!
Vy cúi gầm mặt, để yên cho Phụng nắm tay dắt đi. Quả đúng như Phụng nói, anh chàng dẫn Vy chỉ mấy bước chân thôi thì đã đến nơi rồi, chỗ này là một nhà vệ sinh công cộng. Hôm trước Vy đọc báo cũng có nghe nói, người ta xây mấy cái này gọi là ‘nhà vệ sinh 5 sao’ do một ngân hàng tài trợ tiền. Chỗ công viên của Vy cũng mới có một cái, nhưng hổm rày không đi tập nên Vy không để ý lắm. Phụng dắt Vy đến chỗ nhà vệ sinh đó thì cửa đã đóng kín mít rồi. Vy chỉ tay thắc mắc thì Phụng đã nhanh nhảu lấy chùm chìa khoá trong người ra mở cửa. Anh chàng nói:
– Anh quen người quét dọn chỗ này nên người ta cho anh làm thêm chìa khoá mở cửa, đề phòng trường hợp buổi sáng anh tập thể dục có ‘mắc’ cũng có chỗ đi… Hôm qua em làm anh bất ngờ quá nên không kịp suy nghĩ gì nữa… chứ nếu từ từ chút xíu thì anh đã dẫn em vào đây… sạch sẽ… an toàn kín đáo hơn nhiều.
Phụng mở nhẹ cảnh cửa sập đủ để anh ta và Vy chui vào xong thì đóng lại kín đáo. Phụng bật đèn lên cái ‘tách’ để Vy nhìn rõ xung quanh. Vy quan sát một lượt thấy đây dù là nhà vệ sinh công cộng như sạch sẽ và ngăn nắp lắm, chắc nhờ có người dọn dẹp thường xuyên. Phụng bật đèn quạt lên một cái là Vy thấy mát mẻ rồi. Anh chàng loay hoay một cái lập tức còn nghe tiếng nhạc nhè nhẹ nữa chứ. Trong khi Vy mãi lo quan sát xung quanh chẳng để ý thì Phụng đã tự tuột quần mình ra rồi. Vy quay lại nhìn anh chàng mắt tròn mắt dẹt. Phụng cười nói:
– Nào em… lại đây bú cho anh đi!
Vy há hốc mồn không biết làm gì. Không phải vì lời nói đó của Phụng mà chẳng qua cô không hiểu sao Phụng lại tự nhiên đến vậy. Thấy Vy vẻ còn ngại, Phụng động viên:
– Em yên tâm đi, trong này an toàn lắm… không ai để ý đâu, em cứ thoải mái đi… nào lại đây!
Phụng kéo Vy lại gần, ấn cô quỳ xuống trước mặt dương vật của anh ta. Phụng nói thì nghe vậy thôi chứ thực ra từ lúc nhìn thấy dương vật của anh chàng, hai mắt Vy như đã bị dán chặt vào chỗ đó rồi, chẳng còn nghe Phụng nói