Tùng rời khỏi ngục thất, định về cung mới của Khâm hậu rồi thả bồ câu triệu Trần Mặc đến. Nhưng hắn nhớ ra Phụng nghi cung đã cháy thì đàn bồ câu của hắn trong đó chắc thành bồ câu hun khói hết rồi.
Thế là hắn đến Nghênh Khách Điếm, lên lầu 2. Đây có thể nói là trụ sở tạm thởi của Bảo Khứ Hội trong nhiệm vụ bảo vệ các yếu nhân lần này.
Lên lầu 2, Tùng điềm nhiên mở cửa bước vào. Lần này mọi người đã biết hắn là ai, nên đều cúi đầu chào. Có thể thấy vai vế của hắn trong hội khá lớn.
– Sư thúc, người khỏe không… – Triệu Mặc hớn hở chạy lại.
– Ta cũng thường, nhà lao của Tông Nhân Phủ cũng không tệ. Mà sao ngươi hớn hở thế?
– Hồi bẩm sư thúc, sư phụ của điệt nhi đã về.
Sư phụ của Triệu Mặc, tức là sư huynh của Tùng. Lần trước hắn đến thì vị sư huynh này đang đi thám thính ở vùng rừng núi Tây Bắc.
– Chào Lý sư huynh – Tùng lạnh nhạt.
– Haha, lần này tổng hội phái đệ đến, quả thực là giúp ta nhiều lắm – vị sư huynh họ Lý này cười với Tùng.
Tùng nhìn kĩ vị sư huynh Lý Văn này. Tuổi tầm 30, dáng người gầy, cao, đôi mắt sáng quắt. Tóc Lý văn đã hơi bạc, có thể thấy hắn là người dầm mưa dãi nắng rất nhiều.
Qua vài câu nói chuyện, Tùng hỏi:
– Sư huynh đi thám thính, đã điều tra được gì chưa?
– Ta lên Tây Bắc, nghe ngóng hết nửa năm không có tín hiệu gì cả. Sau đó ta đánh liều đi xuống vùng Quảng Ninh, Vân Đồn thì bắt được một tin.
– Là gì?
– Trước đó nửa tháng, có người phát hiện gia tướng của Chiêu Quốc Vương bí mật lên một chiếc thuyền đến từ phương Bắc.
– Chiêu Quốc Vương?
– Chiêu Quốc Vương là bác ruột của đương kim hoàng đế.
– Tên hắn là gì, nghe tước hiệu đệ chả biết ai với ai.
– Trần Ích Tắc.
– Hả….
Tùng choáng váng! Làm sao hắn có thể bỏ qua tên Trần Ích Tắc này được. Hắn vốn nuôi mộng được làm vua, về sau đã đầu hàng quân Nguyên để được làm vua. Mặt Tùng tái nhạt, hắn nói với Lý Văn:
– Tên Ích Tắc này chắc chắn có vấn đề, hắn rất muốn làm vua! Sư huynh lập tức phái toàn bộ lực lượng đến giám sát vương phủ của hắn…
– Cái này…
– Có chuyện gì?
– Các cao thủ hiện giờ của ta hiện đang chia nhau ra bảo vệ Hưng Đạo Vương, Trần Quang Khải, Trần Nhật Duật cùng Hoàng đế… Nếu như rút họ về…
– Thế này đi, huynh tạm thời sai các đệ tử giám sát từ xa, xem động tĩnh thế nào. Nếu có gì khác thường, chúng ta lập tức ngăn chặn.
– Được. Đệ cứ lo bảo vệ Khâm hoàng hậu cho tốt!
Thỏa thuận xong, Tùng ra về. Hắn quắc Trần Mặc lại:
– Ngươi đem một đàn bồ câu mới đến cho ta, đàn cũ bị cháy thành than hết rồi.
– Tuân lệnh sư thúc.
Sắp đặt xong mọi thứ, Tùng vui vẻ rời Nghênh Khách Điếm, tiến về tẩm cung mới của Khâm Hoàng Hậu.
Gần nửa tháng nay hắn chưa làm tình cùng nàng, chắc là nàng hoàng hậu đang rất nứng… Phải về an ủi nàng ta thôi, hắc hắc.